Chương 803: Tô Linh Hoàn
Trên đường, Tần Lâm nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến vị thần y già.
Có người nói Hoa thần y là hậu duệ của Hoa Đà, kế thừa y thuật của Hoa Đà.
Nhưng trên thực tế câu nói này chỉ là vớ vẩn, chẳng nhẽ cứ họ Hoa thì là hậu duệ của Hoa Đà sao?
Người họ Hoa nhiều như vậy, chẳng nhẽ nhà họ Hoa tam đại gia tộc của Hoa Hạ đều là con cháu của Hoa Đà sao? Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ mà.
Ngoại trừ cách nói này ra, nhiều người còn nói thuốc của Hoa thần y rất lợi hại, một viên thuốc có thể chữa được bách bệnh.
Tất cả mọi người đều nói thế, cứ như chỉ cần đến chữa bệnh ở chỗ của Hoa thần y thì sẽ được uống loại thuốc này, uống xong liền khỏi bệnh vậy.
Chưa từng nghe nói Hoa thần y dùng châm cứu hay những phương pháp khác để chữa bệnh.
Thế này có vẻ sai sai?
Về lý mà nói, một cao thủ Đông y thực sự, châm cứu sẽ là phương pháp sở trường, hơn nữa là phương pháp hay dùng nhất.
Thuốc có ba phần độc, so với uống thuốc, châm cứu rõ ràng có ít tác dụng phụ hơn, hơn nữa chữa bệnh bằng cách này cũng tiện hơn.
Tần Lâm hỏi: "Bác Tôn, Hoa thần y có dùng châm cứu không?"
Tôn Đại Nã nghĩ rồi lắc đầu.
"Cái này tôi cũng không biết, Hoa thần y chỉ có một lần thất bại duy nhất, chính là châm cứu, có điều sau khi châm cứu, hoa thần y liền lập tức cho người dùng viên thuốc kỳ diệu kia, người bệnh uống xong liền khỏi".
Nghe xong, Tần Lâm cảm thấy kỳ quái hơn.
Châm cứu không chữa khỏi bệnh mà uống mấy viên thuốc kia lại khỏi.
Nếu như cùng một trình độ, hiệu quả của châm cứu nhất định sẽ mạnh hơn hiệu quả của thuốc nhưng Hoa thần y này có chút vấn đề, hiệu quả của châm cứu lại không bằng hiệu quả của thuốc
Điều này không chỉ khiến Tần Lâm nghĩ đến loại thuốc mà sư phụ từng nghiên cứu lúc trước, tên là Tô Linh Hoàn, Tô Linh Hoàn có hiệu quả lớn, khiến tinh thần tỉnh táo, hóa giải đau đớn trong cơ thể.
Hiệu quả của loại thuốc này có thể giúp loại bỏ bất kỳ cảm giác đau nào.
Thậm chí là cơn đau lúc sinh con cũng chỉ cần uống thuốc xong liền lập tức đỡ hơn nhiều.
Chỉ có điều viên thuốc này bên trong có một vị thuốc tên là anh túc, vị thuốc này là thành phần chủ yếu của thuốc phiện, dùng xong dễ bị nghiện.
Vậy nên Diệp Hiên Viên cảm thấy loại thuốc này không tốt, sau này liền cấm dùng nó, vậy nên Tần Lâm cũng chỉ nghe nói đến loại thuốc này chứ sư phụ chưa bao giờ dạy anh.
Hơn nữa bây giờ Tần Lâm không cần đến loại thuốc này, muốn loại bỏ cơn đau của người bệnh thì có rất nhiều cách, thực sự không ổn thì vẫn có thuốc tê.
Chẳng mấy chốc, Tần Lâm đã đến cổng nhà Hoa thần y, nhìn thấy bên trong có người bệnh đến, tinh thần thoải mái, mặt tươi như hoa.
Tôn Đại Nã liền hỏi.
"Lão Điền, ông qua đây khám bệnh à?"
Lão Điền gật đầu: "Đúng vậy, bệnh này của tôi chỉ có Hoa thần y mới chữa khỏi thôi!"
Tần Lâm hiếu kỳ: "Bệnh gì vậy?"
Có bệnh gì mà bắt buộc để ông ta chữa vậy?
Lão Điền sững sờ nói.
"Tôi bị đau khi tiểu tiện, mỗi lần đi về sinh, bụng đau như bị đâm vậy, có điều uống xong thuốc của Hoa thần y thì lập tức khỏi, cậu nói xem có thần kỳ không?"
Tần Lâm nhíu mày, còn có chuyện này à?
Nguyên nhân dẫn đến đau khi tiểu tiện có rất nhiều, đường tiết niệu bị nhiễm trùng hoặc là có sỏi,... nhưng dù là vì lý do gì, uống thuốc xong liền khỏi đều là chuyện bình thường.
Thuốc của Hoa thần y thần kỳ vậy sao?
Tần Lâm nói: "Tôi là bác sĩ, có thể để tôi bắt mạch cho ông được không?"
Lão Điềm sững sờ: "Được, cậu bắt thử xem".
Dù sao cũng là bắt mạch, Lão Điền cũng không quan tâm, nhiều bác sĩ khám mà không mất tiền thì càng tốt.
Tần Lâm bắt mạch xong, mấy giây sau liền nhíu mày.
"Mỗi ông uống rượu xong thì đều thấy đau phải không?"
Lão Điềm sững sờ:" Ồ, cậu trai trẻ, cậu được đấy, trình độ cao ghê, cái này mà cũng chẩn đoán được à?"
Tần Lâm cười khẩy: "Đương nhiên rồi, hơn nữa tôi còn chẩn đoán ra, bệnh của ông không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng nặng hơn!"
Lão Điền nhíu mày, sắc mặt thay đổi, nói.
"Cậu nói cái gì vậy, tôi rõ ràng cảm thấy tốt hơn nhiều mà, sao lại bệnh ngày càng nặng hơn vậy?"
"Hoa thần y đã khám cho tôi rồi, sao bệnh của tôi lại nặng hơn vậy? Cậu không hiểu thì đừng nói vớ vẩn!"
"Hừ, râu còn chưa dài, dám bêu xấu Hoa thần y? Đúng là không biết cậu lấy đâu ra lắm dũng khí như vậy! Hừ!"
Tần Lâm chỉ nói có một câu bệnh tình thêm nặng mà thôi, còn chưa nói xấu Hoa thần y câu nào, phản ứng của dân thôn này lại mạnh như vậy, có thể thây Hoa thần y này có uy tín rất cao trong thôn.
Đám dân trong thôn này thực sự muốn bảo vệ ông ta, có điều Tần Lâm luôn cảm thấy bác sĩ này không bình thường.
Sau khi Lão Điền, Tần Lâm Tôn Đại Nã đi vào trong.
Một ông cụ để râu trắng ngồi ở đại sảnh, trong phòng bài trí theo phong cách cổ xưa tao nhã, tương tự như y quán của Tần Lâm, đồ vật bài trí cũng đều là nội thất gỗ thật cao cấp.
Mặc dù có vẻ khá khiêm tốn, nhưng nội thất ở đây thực sự rất xa xỉ.
Đủ để thấy Hoa thần y này rất có tiền?
Đúng như mọi người biết, nếu như thực sự có thể dựa vào việc kiếm tiền để chữa bệnh thì không kiếm được nhiều.
Trừ phi là sư đồ Tần Lâm, chuyên chữa các loại bệnh hiểm nghèo, mà người bệnh đều là những người có tiền.
Bọn họ mới sau khi chữa xong đều đưa rất nhiều tiền chữa bệnh, về lâu về dài, Tần Lâm mới tích lũy được một khối tài sản khổng lồ.
Bác sĩ bình thường như Hoa thần y chỉ là người nghề y trong thôn, sao có thu nhập cao như thế vậy?
Lão Chu nói: "Hoa thần y có rảnh không ạ?"
Hoa thần y ngẩng đầu, cười mỉm.
"Lão Chu đến rồi à, cơ thể dạo này có gì không khỏe không?"
Lão Chu nói: "Ha ha, nhờ phúc của Hoa thần y, cũng không có chuyện gì, tôi có cậu con rể hành nghề y, nên tôi đưa cậu ấy qua thăm ông chút".
Hoa thần y gật đầu: "Hóa ra là vậy, qua đây tôi xem nào".
Nói xong, Lão Chu đánh mắt với Tần Lâm, vội vàng đẩy anh qua, đẩy qua trước mặt Hoa thần y, mặt mày khách khí nói.
"Hoa thần y, đây là con rể tôi, ông chỉ dạy cậu ấy giúp tôi nhé".
Ông Chu cũng có ý tốt, trong mắt ông ấy, Hoa thần y như một vị thần, nếu như có thể chỉ dạy Tần Lâm thì nhất định sẽ rất tốt.
Hoa thần y đánh giá một lượt rồi gật đầu.
"Tuổi tác được đấy, cũng khá anh tuấn đẹp trai, cũng hợp tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của tôi, được rồi, quỳ xuống kính trà đi".
Hoa thần y tỏ vẻ đức cao vọng trọng như một tông sư lớn vậy, ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, dáng vẻ như từ trên cao nhìn xuống, đợi Tần Lâm qua kính trà.
Tần Lâm cười khẩy:" Quỳ xuống? Bái ông làm sư? Ông xứng chắc?"
Lời Tần Lâm khiến sắc mặt Hoa thần y lập tức thay đổi.
"Láo! Cậu dám nói thế với tôi? Cậu không muốn bái sư nữa phải không?"
Hoa thần y không được coi là có nhiều đồ đệ, nhưng người tìm ông ta sư cũng rất nhiều, hơn nữa bái sư cũng thu được tiền, dựa vào cái này, Hoa thần y thu được không ít tiền, nêu không ông ta sao giàu có đến vậy được.
Nhiều người nhìn thấy ông ta liền tỏ ra lễ phép, sợ sẽ từ chối nhận đệ tử, hơn nữa Hoa thần y còn tuyên bố với bên ngoài, thu nhận đồ đệ phải có tiêu chuẩn nhất định, cũng không phải ai cũng nhận, cần phải xem tư chất, xem thiên phú...
Càng có tiêu chuẩn như vậy thì càng có nhiều người đến bái ông ta làm sư, hơn nữa sau khi thu nhận thì cảm thấy bản thân giỏi hơn người khác nhiều, bởi vì người khác không nhận mà nhận mình, như vậy cũng cảm thấy có cảm giác hơn người.
Từ trước đến nay chưa có ai như Tần Lâm, nói năng khó nghe như vậy, không hề tôn trọng ông ta.
Tần Lâm nghe xong liền cười khẩy.
"Bái ông làm sư? Học hỏi cái gì từ ông? Học cách ông lừa người à?"
Tròng mắt Hoa thần y co lại, đứng dậy sắc mặt thay đổi.
"Cậu hỗn! Dám nói tôi lừa đảo?"
-----------------------