Chương 513: Không còn gì cả
Một người đàn ông bước ra, nói rất dứt khoát.
“Tôn Bách Vạn, bắt đầu từ hôm nay, mỏ than Hâm Nguyên của chúng tôi sẽ ngừng hợp tác với anh”.
“Tổng giám đốc Tôn, còn có đội vận chuyển tiết kiệm của chúng tôi nữa, chúng ta sẽ ngừng hợp tác”.
“Sau này các vấn đề về hậu cần ở tỉnh lỵ sẽ không cung cấp phục vụ cho anh nữa”.
“Tôi sẽ rút các công nhân từ mỏ than của các người lại trong vòng ba ngày, xin hãy giải quyết tiền lương đúng hạn”.
“Xin chào tổng giám đốc Tôn, tôi đến từ ngân hàng Quang Đại, bởi vì cách hành xử của anh nên chúng tôi sẽ ngừng cho vay, vui lòng thanh toán các khoản vay còn lại trong ba ngày”.
“...”
Trong nháy mắt, hơn một chục ông chủ và lãnh đạo ở mọi tầng lớp từng có hợp tác chặt chẽ với Tôn Bách Vạn đều đứng lên và lập tức cắt đứt quan hệ với anh ta.
Vốn dĩ đều là thỏa thuận hợp tác bằng miệng, bình thường thì Tôn Bách Vạn làm ăn vô cùng tốt, lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh, vậy nên mọi người mới sẵn lòng hợp tác với anh ta.
Nhưng bây giờ có vẻ Tôn Bách Vạn đã đắc tội với nhà họ Hải.
Hải Dao Dao đã nói như vậy trước mặt nhiều người, ai mà không hiểu chứ?
Không sai, Tôn Bách Vạn không phải là cấp dưới của bọn họ, nhưng muốn xử lý anh ta, chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay sao?
Hải Dao Dao vừa hạ lệnh, Tôn Bách Vạn từ một ông chủ mỏ than trở thành hai bàn tay trắng.
Bây giờ anh ta ngoại trừ có hàng trăm tấn than tồn đọng trong mỏ ra thì chỉ còn khoản vay ngân hàng vài chục triệu.
Bán nhà, bán xe, bán mỏ than, may ra mới có thể trả được nợ ngân hàng.
Trong phút chốc, Tôn Bách Vạn đã trở về vị trí xuất phát.
Nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của mọi người, sắc mặt Tôn Bách Vạn xám xịt lại.
“Tổng giám đốc Hải! Tôi sai rồi! Xin cô hãy nương tay cho!”
Hải Dao Dao cười khẩy: “Anh cầu xin tôi làm gì? Tôi chưa làm gì anh cả, tốt nhất anh đừng nên nói năng bậy bạ, mất công người khác lại bảo nhà họ Hải chúng tôi bắt nạt anh”.
Tôn Bách Vạn lập tức có phản ứng, vội vàng đi tới chỗ Tần Lâm và Trần Diên, sau đó quỳ xuống.
“Anh chị, tôi sai rồi, tôi không nên giả vờ với hai người như thế, cầu xin hai người, làm ơn tha cho tôi lần này đi!”
Trần Diên cau mày, tỏ ra chán ghét, từ đầu đến cuối đều không có ai thèm để ý đến tên Tôn Bách Vạn này.
Chính Tôn Bách Vạn là người gây chuyện trước, cũng chính là bạn gái anh ta ra tay trước, nếu bọn họ không làm thì sẽ không có chuyện như thế này xảy ra.
Trần Diên quay đầu đi chỗ khác, không buồn để ý, sau đó Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Cút ra chỗ khác đi, đừng ở đây tự mình rước thêm nhục nữa”.
Sắc mặt Tôn Bách Vạn tái nhợt, anh ta biết rằng mọi chuyện thực sự đã kết thúc, không còn đường để lui nữa rồi.
Tôn Bach Vạn từng bước từng bước lùi về sau, đỡ Mị Nhi dậy rồi nói.
“Vợ ơi, chúng ta về nhà thôi”.
Sắc mặt Mị Nhi đột nhiên thay đổi: “Nhà cái khỉ mốc gì, anh còn có nhà sao?”
Tôn Bách Vạn sững ra một lúc, chợt cau mày.
“Bây giờ tuy anh đã thất thế, nhưng ít nhất vẫn còn nhà chứ!”
Mị Nhi cười khẩy: “Nhà ư? Anh mơ đi, nhà đứng tên của tôi, vậy nên đó là nhà của tôi!”
Tôn Bách Vạn sững ra một lúc, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
“Vợ à, ý của em là sao?”
Lúc trước, Tôn Bách Vạn kiếm được rất nhiều tiền, vì muốn Mị Nhi được vui nên anh ta đã mua nhà và cho Mị Nhi đứng tên, còn nghĩ rằng sau này bản thân có thể kiếm lại được, cũng chỉ có một căn nhà mà thôi, căn bản cũng không mấy để tâm.
Nhưng bây giờ nghe Mị Nhi nói thế, anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.
Mị Nhi cười khẩy: “Ý gì sao? Tôn Bách Vạn, lúc trước tôi thích anh bởi vì anh là ông chủ mỏ than, bây giờ anh chẳng còn gì trong tay nữa rồi, anh chẳng là cái thá gì cả, anh cũng không tự mình nhìn xem có xứng với tôi hay không? Cút đi!”
Nói xong, Mị Nhi trực tiếp tát thẳng vào mặt sưng húp của Tôn Bách Vạn.
‘Bốp’ một tiếng, Tôn Bách Vạn hoàn toàn choáng váng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mị Nhi, khiến tim anh ta đau như dao cứa.
“Mị Nhi, em vì tiền nên mới ở cạnh anh sao?”
Mị Nhi cười giễu cợt: “Lắm lời, nếu không thì sao? Anh xem anh đi, có gì chứ? Yếu đuối, nhu nhược, cả ngày chỉ chơi với cái đám hỗn tạp, không biết cầu tiến, nếu như anh không may mắn nhận được thầu mỏ than này thì anh làm gì có tiền đồ chứ?”
“Chả trách người ta lại chia tay với anh, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng thèm, mau cút đi!”
Nói xong, Mị Nhi lấy tay ôm lấy phần cằm bị Tần Lâm tát vẹo kia, sau đó rời khỏi hiện trường.
Sau khi Tôn Bách Vạn nghe thấy lời nói của Mị Nhi, anh ta tức đến mức hai mắt tối sầm lại, trực tiếp nằm bất tỉnh dưới sàn.
Hải Ninh cau mày, sau đó gọi một vài nhân viên bảo vệ ném anh ta ra ngoài.
Tôn Bách Vạn không thể nào ngờ rằng, chỉ vừa mới gặp lại bạn gái cũ, khoe khoang vài câu rồi sau đó nỗ lực cả nửa đời người của mình đều tan biến hết.
Con người mà, phải biết khiêm tốn một chút vẫn hơn.
...
Hải Ninh dẫn Tần Lâm đi tham quan và giới thiệu cho anh một số doanh nhân giàu có ở địa phương.
“Cậu Tần, nghe nói y thuật của cậu cực kỳ tốt, tôi có một căn bệnh, không biết cậu có thể giúp tôi chữa trị được không”, một người đàn ông trung niên nói.
Hải Ninh mỉm cười, sau đó bèn giới thiệu Tần Lâm.
“Đây là Hầu Thiếu Long, doanh nhân có tiếng ở tỉnh lỵ. Toàn bộ nguồn cung thực phẩm đều thuộc về ông ấy, cậu có thể gọi ông ấy là vua mì ăn liền cũng được! Ha ha ha...”
Hầu Thiếu Long cũng cười phá lên: “Đừng nghe chủ tịch Hải nói bậy, tôi chỉ mở cửa hàng nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
Nói xong, mọi người lập tức cười rộ lên.
Quả thực Hầu Thiếu Long bắt đầu từ việc kinh doanh nhỏ, sau đó từng bước mở rộng và trở thành nhà cung cấp thực phẩm chế biến lớn nhất tỉnh lỵ.
Tất cả các siêu thị, cửa hàng nhỏ, khách sạn, và các bộ phận phân phối lớn khác ở tỉnh lỵ đều do Hầu Thiếu Long cung cấp.
Lương thực là kế sinh nhai của người dân, đây là thứ mà mọi người thường tiếp xúc nhiều nhất, vậy nên đừng nghĩ Hầu Thiếu Long chỉ kinh doanh những thứ thực phẩm nhỏ nhặt này.
Sản phẩm tuy nhỏ nhưng doanh thu không hề nhỏ chút nào.
Hầu Thiếu Long này thực sự là một nhân vật lớn, địa vị ở tỉnh lỵ cũng không thua kém gì Hải Ninh.
Dù sao thì nhà họ Hải cũng tham gia vào lĩnh vực công nghiệp nặng, nghe thì có vẻ rất to lớn, nhưng xét về độ nổi tiếng thì Hầu Thiếu Long vẫn nhỉnh hơn.
Hầu Thiếu Long hỏi thăm Tần Lâm về vấn đề của mình vô cùng lịch sự.
Nếu đã là bạn thì đương nhiên Tần Lâm sẽ không từ chối.
“Chủ tịch Hầu bị bệnh gì?”
Hầu Thiếu Long nhìn xung quanh, sau đó nói với Tần Lâm.
“Cậu Tần, nói riêng một chút nhé”.
Nói xong, cả hai đi vào một góc và ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Hầu Thiếu Long có hơi đỏ mặt, thở dài nói.
“Cậu Tần, thật khó để nói về căn bệnh của tôi, chuyện đó...”
Tần Lâm gật đầu, nhìn bộ dạng xấu hổ của Hầu Thiếu Long, chắc là mắc bệnh về sinh lý.
“Không sao, ông cứ nói đi”.
Trên thực tế, không có sự khác biệt giữa bệnh về mặt sinh lý và bệnh thông thường, chỉ khác ở chỗ là mức độ hợp tác của bệnh nhân.
Bệnh nhân bị cảm và sốt, sẽ trực tiếp nói cho bác sĩ biết chỗ nào đau, chỗ nào không thoải mái.
Nhưng lại không dễ dàng gì khi miêu tả về bệnh sinh lý, có khi người bệnh lại không dám nói ra.
Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Tần Lâm, cho dù bệnh nhân có mô tả không tốt thì khi bắt mạch, anh vẫn có thể chẩn đoán ra được.
Hầu Thiếu Long nói: “Tôi, về chuyện đó tôi không được ổn lắm, ra nhanh quá...”
Tần Lâm mỉm cười: “Chủ tịch Hầu, có phải ông yêu cầu bản thân cao quá rồi không?”
-----------------------