"Tôi đến đây là để học nghệ, không phải đến để bị ông sỉ nhục, cho dù có ân oán hận thù giữa ông và bố tôi thì ông cũng không nên đẩy lên người tôi, ông cho rằng mình lợi hại lắm sao? Nếu ông có bản lĩnh thật sự thì có thể đi tìm bố tôi báo thù, chứ ở đây khoe khoang làm gì?”
"Tôi vốn tưởng Côn Luân là thánh địa võ đạo, là đỉnh cao của võ thuật cổ truyền, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi, đều là bụng dạ hẹp hòi, thích châm chọc khiêu khích, đây chính là thái độ của cao thủ Côn Luân hay sao? Thật nực cười, tôi nghĩ chắc chính ông mới phải xem người ở Côn Luân là người nhà chứ nhỉ?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, từng câu từng chữ làm cho mấy người ngồi bên lập tức ngẩn ra, tên nhóc này kiêu ngạo vậy sao, dám nói với nhị sư bá như thế, chẳng phải là muốn tìm đến cái chết à?
Ngộ Diên cũng ngây người, Tần Lâm thật sự quá ngầu rồi, rõ ràng là đang đối mặt với Diệp Toàn Cơ đó?
Phải biết rằng địa vị của Diệp Toàn Cơ ở Côn Luân thật sự rất mạnh, hầu như không ai dám đối đầu với ông ta.
"Cho dù không tài giỏi, nhưng tôi vẫn sẵn sàng chiến đấu vì bố mình, nếu ông không hài lòng với bố tôi thì cứ đấu với tôi đi”.
Ánh mắt Tần Lâm sắc lẹm, đối mặt với Diệp Toàn Cơ hung hăng như vậy vẫn không hề lùi bước, ngược lại còn trực tiếp nghênh chiến.
"Đúng là thứ không biết điều!"
Diệp Toàn Cơ nghiến răng nghiến lợi nói, tên nhóc này cũng giống hệt như Tần Trì, đây chẳng phải là muốn đối đầu với ông ta hay sao?
Ngay lúc này, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Tần Lâm lấy công làm thủ, đương nhiên một tiền bối như Diệp Toàn Cơ chắc chắn sẽ không thể không biết điều như anh được, hơn nữa còn có sự hiện diện của mấy vị sư huynh đệ ở đây, cho dù trong lòng có tức giận đến mấy thì ông ta nhất định cũng sẽ không dám ra tay với Tần Lâm.
Tần Lâm cũng sẽ không ra tay với Diệp Toàn Cơ, nếu như đánh thật thì e là sẽ thua mất.
Là người có thân phận cao ở Côn Luân, đương nhiên sắc mặt Diệp Toàn Cơ trở nên vô cùng khó coi, đây chính là lần đầu tiên ông ta tức giận như vậy, xem ra con trai của Tần Trì cũng không phải thứ tốt đẹp gì, vừa nhìn thấy anh liền làm cho ông ta liên tưởng tới Tần Trì.
"Đủ rồi Toàn Cơ, là trưởng lão thì nên bình tĩnh. Dù sao lão ngũ cũng là niềm tự hào của huynh đệ chúng ta, còn chuyện ân oán giữa cậu và lão ngũ cũng không phải việc lớn, hà tất gì phải làm liên lụy đến con trẻ chứ”.
Đại sư huynh Dương Chí cười nhạt nói, sau đó nhìn sang Tần Lâm rồi khẽ gật đầu, anh quả nhiên là nhân tài hiếm có, giống hệt như bố anh ngày xưa.
Chỉ tiếc là bây giờ sư phụ đang bế quan, nếu không thì ông sẽ rất vui khi được gặp Tần Lâm.
“Hừm!”
Diệp Toàn Cơ hừ lạnh một cái, sắc mặt vẫn u ám.
"Đại sư huynh nói đúng, nhị sư huynh, sư huynh nên rộng lượng hơn một chút, sư huynh nhìn con trai của lão ngũ đi, đúng là có dáng vẻ của anh tài, đây chính là phúc của Côn Luân ta đấy, ha ha ha”.
Tam sư huynh Tằng Quảng cũng để lộ nụ cười.
Ngộ Diên nhìn ra được Tần Lâm này đã được đón nhận nồng nhiệt, nhưng mối quan hệ giữa nhị sư huynh và ngũ sư huynh thì đúng là như chó với mèo, nếu không thì ông ta cũng sẽ không nặng lời với Tần Lâm như thế.
Bởi vì ông ta khá thân với nhị sư huynh, vậy nên lúc này mới không thể nói gì nhiều, nhưng đối với nhị sư huynh mà nói thì đây là một chuyện chẳng mấy vui vẻ.
"Nếu đã là con trai của lão ngũ, lại còn có thư giới thiệu của cậu ấy thì cứ như vậy đi, sư phụ bế quan xong sẽ rất vui mừng khi biết chuyện này. Người mà ông ấy coi trọng nhất hồi đó chính là lão ngũ, chỉ tiếc là lòng của lão ngũ lại không ở Côn Luân”.
Tằng Quảng lắc đầu nói.
“Cậu tên gì?”
Dương Chí hỏi.
“Tần Lâm!”
"Được, cậu chọn một người trong ba chúng ta để theo học, cậu muốn học nghệ với ai, cho dù là cùng ai, chỉ cần thiên phú đủ cao thì đều sẽ được sư tổ cân nhắc”.
Dương Chí cười nói.
"Chắc tôi phải gọi người một tiếng sư bá chứ nhỉ? Con muốn học nghệ từ sư bá”.
Tần Lâm quỳ xuống, trịnh trọng nói.