Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lăng Nhật Thiên trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn Tần Lâm.

"Thằng nhóc này, sao chẳng có gì giống thằng cha con vậy, thứ tốt thế này, nếu là cậu ấy, cậu ấy đã cuỗm lâu rồi. Đằng này ta tặng cho con con còn từ chối, cha mẹ ơi, thật không tưởng tượng nổi".

Lăng Nhật Thiên không cam lòng nói.

"Ta lại thích mấy đứa thẳng thắn, không lòng vòng, rốt cuộc con có muốn không đây?"

Lăng Nhật Thiên bắt đầu uy hiếp dụ dỗ Tần Lâm, nếu như anh mà bảo không muốn thì bao nhiêu năm nỗ lực của ông đổ sông đổ bể à?

Thế sao được?

Bây giờ Tần Trì không trở lại, Tần Lâm lại được đưa đến đây, anh là tất cả tâm huyết của Tần Trì, hơn nữa thiên phú của Tần Lâm vượt trội hơn nhiều so với Tần Trì năm xưa.

Lăng Nhật Thiên chỉ muốn nhét thẳng viên đan dược trong tay vào họng Tần Lâm rồi bắt anh nuốt.

Tần Lâm dở khóc dở cười, ông cụ này ác ghê, có điều anh có thể thấy được ông cũng rất sốt ruột, viên đan dược này hội tụ biết bao tâm huyết của ông, hơn nữa dường như nó được làm riêng cho bố anh, bây giờ nếu như anh không cần thì chắc ông sẽ tức chết mất.

Tình nghĩa giữa Lăng Nhật Thiên và bố không đơn giản, hơn nữa nếu như không vì mình là con trai Tần Trì thì cho dù hôm nay anh có cứu ông, chắc ông cũng không đưa viên đan dược quý giá đến vậy cho anh.

Trong ánh mắt của ông cụ chứa chan kỳ vọng nồng nhiệt, điều này khiến Tần Lâm vô cùng cảm động.

Tần Lâm nhận lấy viên đan dược, gật đầu nói.

"Người nói như vậy thành ra con không lấy không được. Sư thúc tổ, cảm ơn người".

Lăng Nhật Thiên kiên định nói, trong ánh mắt đầy sự thỏa mãn.

"Thế mới đúng chứ, con nên làm vậy nếu không nỗ lực nửa đời của ta sẽ đổ sông đổ bể mất? Bố con khi xưa không tin ta có thể điều chế ra viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng, nên con phải uống nó, nếu không ta thấy có lỗi với bố con lắm, ha ha ha. Ta phải bắt cậu ấy thừa nhận sự lợi hại của ta, bố con vẫn luôn muốn đè đầu cưỡi cổ ta đấy, không có cửa đâu".

Tần Lâm thở dài một tiếng, ông lão này như đứa con nít vậy, có điều anh hiểu rõ tâm nguyện của ông cụ, mục đích của ông cụ đã đạt được rồi, sự nỗ lực nửa đời người cũng có kết quả, đây mới là điều quan trọng.

Lăng Nhật Thiên nhìn chằm chằm Tần Lâm rồi nói.

"Mau, mau uống đi. Ta xem hiệu quả của nó thế nào".

Tần Lâm sững sờ.

"Uống luôn ạ?"

Lăng Nhật Thiên sốt ruột nói.

"Đúng vậy, uống luôn bây giờ để ta xem. Nếu không ta sao biết được rốt cuộc viên hoàn này có hiệu quả thế nào".

Tần Lâm nổi giận.

"Người coi con là chuột bạch ấy à?"

"Đâu có, ta đã cho chuột bạch uống thử rồi, không có độc tính, con nghĩ ta là loại người không có nhân tính hả?"

"Con xem!"

Lăng Nhật Thiên chỉ vào vật lông lông cuộn tròn ở góc.

Lăng Nhật Thiên hùng hồn tuyên bố.

"Ba năm trước Alisa uống viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng của ta, kết quả đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, lúc trước nó chỉ to bằng lòng bàn tay thôi, bây giờ to bằng con người rồi, nặng hơn năm mươi cân, vô cùng hung ác. Mấy con thú bình thường, cho dù có là sói hoang cũng không phải là đối thủ của nó, ngày thường khi đi ra ngoài ta toàn cưỡi nó thôi".

Đậu má!

Tần Lâm nhìn Lăng Nhật Thiên, khóe miệng giật giật, ông già này ác vậy, cho con chuột bạch uống cái này xong nó biến thành yêu quái luôn?

Hơn nữa con yêu quái này trông có vẻ khác lạ, như yêu quái biến dị vậy, ngay cả Tần Lâm cũng cảm thấy sởn tóc gáy, ông già này ác quá đi.

Quả nhiên không giống người thường, có điều mình uống viên hoàn này xong liệu có bị biến dị không?

Nếu mà có gì dị thường, nhỡ may ông đây to lên thì làm thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK