Chương 1063: Bẽ mặt
“Chữa khỏi rồi sao? Tần đại sư vất vả rồi”.
Viện trưởng từ bên ngoài phòng bệnh bước vào, vẻ mặt hoan hỉ, khó có thể diễn tả sự nhẽ nhõm của ông ta, áp lực của bản thân coi như đã biến mất, nếu như không chữa khỏi cho người bệnh, ngay cả ông ta cũng sẽ mắc bệnh, một khi xảy ra vấn đề gì, thân là viện trưởng chắc chắn sẽ phải gách vác trách nhiệm.
Chỉ trong vòng mười mấy phút Tần Lâm đã chữa khỏi cho Lâm Nguyệt Dao, vậy thì những người bệnh khác cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Tần đại sư quả là xuất sắc, tôi vô cùng cảm kích, ha ha ha”.
Viện trưởng cười không khép được mồm vào, tuy nhiên lúc này sắc mặt của Ngọc Linh Lung lại vô cùng khó coi.
“Tần đại sư đúng là lợi hại thật, giải quyết vấn đề trong vòng mười mấy phút, xem ra chúng ta vẫn còn kém cỏi lắm”.
“Đúng vậy, Tần đại sư mà ra tay thì gạo xay như cám, chưa cần dùng thuốc mà đã chữa khỏi rồi, đúng là Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh”.
“Chẳng phải vậy sao, cho dù chúng ta học cả đời cũng không thể bằng bản lĩnh của Tần đại sư được, đây mới là đại sư đích thực”.
“Tần đại sư trẻ tuổi tài cao, đây chính là tấm gương để tôi noi theo, cậu ấy không hề kiêu ngạo, nếu đổi lại là người trẻ tuổi khác chắc chắn sẽ không coi ai ra gì”.
Sắc mặt của Ngọc Linh Lung trở nên u ám, mặc dù mấy bác sĩ này không chỉ đích danh tên họ nhưng lại khiến cô ta cảm thấy rằng họ đang ám chỉ bản thân mình vậy.
Bẽ mặt!
Vô cùng bẽ mặt!
Ngọc Linh Lung nỗ lực như thế, thậm chí còn chưa bắt đầu mà người ta đã kết thúc, làm sao mà nói lý được chứ?
Bao nhiêu năm qua Ngọc Linh Lung rất kiêu ngạo, hơn nữa con đường học y rất thuận lợi, không có vấn đề gì có thể làm khó bản thân được, không ai địch nổi trong lĩnh vực virus học, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng nói không còn gì để dạy cho cô ta nữa, sau đó hai người vừa là thầy vừa là bạn cùng nhau làm nghiên cứu.
Nhưng bây giờ Ngọc Linh Lung lại cảm thấy mình không bằng một tên hai mươi tuổi, điều này khiến cô ta chịu cú đả kích lớn.
Mặc dù không tin nhưng viện trưởng sẽ không lừa gạt, sự thực càng không.
“Châm cứu liên tục khiến tôi rất mệt, tôi phải nghỉ mơi một lúc đã”.
Tần Lâm nói với giọng mệt mỏi.
“Đươc, được, được, Tiểu Lưu, mau sắp xếp cho Tần đại sư đi nghỉ ngơi đi”.
Viện trưởng nói với bác sĩ ở phía sau mình.
Tần Lâm chẳng thèm nhìn Ngọc Linh Lung, quay người đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, ở bên ngoài phòng ICU tất cả người các bậc phụ huynh đều nháo nhào lên.
“Cái gì? Lâm Nguyệt Dao chữa khỏi rồi sao? Thật ư? Nhanh thế? Mới được một lúc, sao chữa nhanh thế?”
“Đúng vậy đấy, khó tin thật. Trước đó chẳng phải nói là tình hình không được khả quan sao? Bây giờ Lâm Nguyệt Dao đã được chữa khỏi rồi, tốt quá rồi!”
“Đúng vậy, có phải các con của chúng ta cũng sẽ nhanh chóng được chữa khỏi không? Mau lên, còn đợi gì nữa. Mau chữa đi, chúng tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa”.
“Đúng, đúng, đúng, mau chữa trị đi, bệnh viện của các người làm ăn kiểu gì vậy? Chữa khỏi cho một người rồi còn không mau tiếp tục đi, đợi gì nữa hả? Nhỡ đâu để lỡ thời gian chữa trị thích hợp nhất, các con chúng tôi có nguy hiểm gì, các người gánh vác nổi trách nhiệm không?”
Đám đông chen lấn nói, Lâm Nguyệt Dao đã được chữa khỏi rồi, lúc này tất cả mọi người đều kích động, họ nhìn thấy tia hy vọng, không phải là căn bệnh nan y gì, cho dù là vào phòng ICU cũng không có nghĩa là hết hy vọng.
Đường Mẫn thở phào nhẹ nhõm, lúc này đôi mắt bà ngấn lệ, bà chỉ muốn mau chóng được gặp con gái yêu của mình.
Nguyệt Dao ơi, con khiến mẹ lo lắng đến chết rồi.
“Tần đại sư vừa chữa trị xong cho Lâm Nguyệt Dao, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi, mong mọi người giữ trật tự”.
“Mau chữa trị cho con gái của tôi đi, Tần đại sư đâu? Mau lên, lát nữa nhỡ con gái tôi có mệnh hệ gì, các người gánh vác nổi trách nhiệm không?”
“Đúng thế, lương y như từ mẫu, mau bảo Tần đại sư chữa bệnh đi, chúng tôi đều đang đợi đây, cả đêm không chợp mắt tý gì rồi”.
“Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy? Trước đó thì nói không chữa được, phải quan sát, bây giờ chữa được rồi lại không chữa nữa, rốt cuộc các người muốn thế nào? Có tin tôi đi kiện các người không?”
“Tần đại sư đâu, tôi muốn gặp cậu ta? Tôi có tiền, chữa cho con trai tôi trước đi, mau lên, bao nhiêu tiền cũng được”.
“Bây giờ tôi cảnh cáo các người, nếu như con trai tôi có mệnh hệ gì thì bệnh viện của các người chết với tôi. Tần đại sư chết tiệt đâu rồi, chữa bệnh cứu người không phải là việc cậu ta nên làm sao? Bảo cậu ta chữa bệnh ngay đi”.
Không ít người bắt đầu đứng làm loạn trước cửa phòng bệnh, sau khi thấy Lâm Nguyệt Dao được chữa khỏi, họ càng lo lắng hơn, dựa vào đâu mà Lâm Nguyệt Dao được chữa đầu tiên, sao không phải là con của họ?
Lúc này bác sĩ lại đi nghỉ ngơi mà không tranh thủ chữa bệnh, sao có thể như vậy chứ?
Bọn họ đợi ở đây đã lâu như thế rồi, luôn hy vọng con cái mình sẽ bình an vô sự, nhưng bây giờ lại bị bác sĩ gạt sang một bên, họ thấy vô cùng tức giận.
Y tá không thể kiểm soát được tình hình, tất cả các bậc phụ huynh đều lao lên, đua nhau nói, chửi rủa mắng mỏ, thậm chí còn bắt đầu hành hung người.
Y tá luống cuống tới mức phát khóc, nhiều người lao lên như thế, ai mà cản nổi chứ.
“Các người bình tĩnh trước đi, bây giờ tôi sẽ đi tìm Tần đại sư, mọi người đợi chút, đừng nôn nóng”.
Đối diện với sự hung hăng của đám phụ huynh này, y tá vô cùng hoang mang lo sợ, vội đi tìm viện trưởng và Tần đại sư.
Tần đại sư đang ở trong phòng nghỉ ngơi, anh cũng nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của đám người bên ngoài, thực sự quá lớn, vẻ mặt anh cũng trở nên vô cùng u ám.
“Tần đại sư bớt giận, đám người đó đúng là bất lịch sự, không hề biết sự vất vả của cậu, cậu tuyệt đối đừng so đo với họ, đó chỉ là đám ngu si không biết gì.”.
Viện trưởng sợ Tần đại sư tức giận vội xoa dịu, lúc này bị kẹt ở giữa, người khổ nhất chính là bệnh viện của họ.
Nếu như Tần đại sư ra tay cứu chữa còn được, tuy nhiên anh không thuộc quyền quản lý của bệnh viện, nhỡ đâu anh tức giận không làm nữa, chẳng phải đám phụ huynh kia sẽ nổi điên lên sao.
“Không tức giận? Ha ha ha, tâm trạng tôi đang tốt lắm”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, tim viện trưởng đập bình bịch, thôi xong rồi, chắc chắn Tần đại sư tức giận rồi, giọng điệu kiểu này tuyệt đối không phải điềm lành.
“Không xong rồi viện trưởng, Tần đại sư, phụ huynh ở bên ngoài đang làm ầm lên đòi gặp Tần đại sư, bây giờ phải làm sao?”
Y tá vội vàng nói.
“Lúc tôi mới đến, đám người đó định cho tôi lên đồn, bây giờ thì hay rồi, còn muốn ép tôi phải chữa bệnh cho con của họ sao? Bác sĩ bây giờ lại thấp kém như vậy sao? Đi cái con khỉ, tôi thích thì làm không thích thì thôi, liên quan mẹ gì đến tôi?”
Tần Lâm bực dọc nói, mạng người quan trọng, đó là con trai của các người, liên quan gì đến tôi? Dựa vào gì mà các người đòi chỉ đạo tôi?”
“Tần đại sư bớt giận, đừng so đo với họ, ha ha ha, họ chỉ là lo lắng, nóng vội quá nên mới kích động như vậy, họ đều là bậc phụ huynh, thương con cái là lẽ thường tình, dù sao gì bọn trẻ cũng vô tội mà phải không”.
Viện trưởng nhẹ nhàng hòa giải.
“Lẽ nào cậu làm như thế không thấy xấu hổ sao? Có đáng làm bác sĩ không? Đúng là cậu rất giỏi, chữa khỏi cho bệnh nhân, nhưng cậu nên chữa cho tất cả mọi người mới đúng chứ? Đó không phải là nhiệm vụ quan trọng của người làm nghề y sao?”
Ngọc Linh Lung đứng bên ngoài phòng nghỉ trừng mắt nhìn Tần Lâm, nghiêm nghị nói.
-----------------------