Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1060: Ngọc Linh Lung

Tần Lâm thận trọng nắm lấy tay Lâm Nguyệt Dao, mạch của cô đập rất chậm, hơn nữa cơ thể rất nóng, sốt khoảng 40 độ, vô cùng nguy hiểm.

Gương mặt cô vô cùng đau khổ, vi khuẩn xác chết đang ăn mòn dần cơ thể, ca này khá khó, Tần Lâm chỉ có thể dựa vào Quỷ Môn Thập Tam Châm.

Phương pháp châm cứu này có tính nguy hiểm nhất định, nhưng lúc này anh không còn sự lựa chọn nào khác, không chỉ dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm mà còn phải kết hợp với Cửu Châm, một sống một chết, một Âm một Dương, phải tiến hành đồng bộ mới được.

“Tất cả lùi về sau một chút, tôi chuẩn bị châm cứu”.

Tần Lâm nói.

Tất cả mọi người đều dè dặt thận trọng, họ biết sự lợi hại của Tần đại sư, anh mà ra tay nhất định phải tập trung tinh thần chú ý quan sát, học để ứng dụng thực tế mới có thể đi xa trên con đường y học được, Tần đại sư luôn là tấm gương sáng của bọn họ, lần trước anh ra tay đã khiến họ chấn động một phen, lần này viện trưởng lại mời anh đến, chắc chắn không có vấn đề gì.

“Từ từ!”

Lúc Tần Lâm chuẩn bị châm cứu, đột nhiên có tiếng quát vang lên ở cửa phòng bệnh.

Một người phụ nữ mặc áo blue, thân hình cao ráo đứng ở trước cửa, nghiêm nghị chăm chú quan sát Tần Lâm,

“Cậu là ai? Đây không phải nơi cậu nên đến, mấy cái tuổi đầu mà đòi học theo bác sĩ Đông y châm cứu cho người khác sao? Cậu xứng chắc?”

Người phụ nữ rất xinh đẹp, trang điểm nhẹ, môi son đỏ thắm, ánh mắt lạnh lùng toát lên vẻ hống hách ngang ngược, đeo kính khung vàng, gương mặt sắc sảo không cần phải quá chau chuốt, tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông rất xinh tươi nhưng không kém phần lão luyện.

Tần Lâm cau mày lại, lúc này lại có người gây khó dễ cho anh.

“Tôi là viện trưởng của bệnh viện thành phố Đông Hải, xin hỏi cô là ai?”

Sắc mặt viện trưởng nghiêm nghị, rất khó mời được Tần đại sư, một kẻ lừa đảo như cô tỏ vẻ gì ở đây chứ?

“Thì ra là viện trưởng, ông không cảm thấy cậu ta hơi tùy tiện rồi sao? Còn trẻ tuổi thế kia sợ rằng đến huyệt vị trên cơ thể còn chưa biết hết, vậy mà lại dám châm cứu cho bệnh nhân? Đúng là nực cười”.

“Tôi tên là Ngọc Linh Lung, là giáo sư thỉnh giảng của bệnh viện đứng đầu Đông Hải, nhà nghiên cứu sau tiến sĩ tại đại học y khoa Stanford, theo học giáo sư Michelle, từng được đề cử giải Nobel Y học. Tôi đã nhiều lần phát biểu luận văn cấp giáo viên hướng dẫn chuyên nghiệp trong lĩnh vực virus học! Lần này nhận được tin khẩn cấp của bệnh viện các ông, viện trưởng đã nhờ tôi đến giải quyết nhóm nghi nhiễm virus”.

Ngọc Linh Lung nhìn Tần Lâm và viện trưởng bệnh viện thành phố Đông Hải với ánh mắt tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo, đám người bên cạnh viện trưởng đều bị cô ta lấn át, khí thế của người phụ nữ này quá mạnh mẽ, khiến họ cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhưng điều đáng nói là Ngọc Linh Lung không phải bình hoa di động mà là cây đại thụ mới nổi trong giới y học, sự nghiệp thăng tiến vùn vụt, không ai sánh được.

“Cô là giáo sư Ngọc sao? Đã nghe danh từ lâu, tôi từng xem bài luận văn phát biểu của cô ở diễn đàn y học Trung Hoa, thực sự là tác phẩm đỉnh cao của ngành virus học”.

“Cứ tưởng giáo sư Ngọc phải ngưỡng sáu mươi tuổi, ai ngờ lại trẻ như thế, thực sự thấy hổ thẹn, rất hân hạnh được gặp cô!”

“Lần này có giáo sư Ngọc ở đây chúng ta chắc chắn sẽ thành công, không xảy ra bất cứ sai sót gì”.

Các bác sĩ chữa chính đều vui vẻ hào hứng, vô cùng kích động trước sự xuất hiện của Ngọc Linh Lung.

Đối với họ, Ngọc Linh Lung là một nhân vật truyền kỳ, mặc dù mới hai mươi tám tuổi nhưng đã có tiếng trong giới y học, rất nhiều người coi cô ta là thần tượng và tấm gương của bản thân, thậm chí những bác sĩ lâu năm cũng không phải ngoại lệ.

Ngay cả viện trưởng bệnh viện thành phố Đông Hải cũng đã nghe danh Ngọc Linh Lung từ lâu, lúc cô ta nói tên của mình ra tất cả đều sửng sốt.

Ngọc Linh Lung rất kiêu hãnh, trong lĩnh vực virus học có rất nhiều giáo sư và chuyên gia lâu năm cũng không theo kịp được, vì thế mới được nhiều người tôn sùng như thế, nổi danh khắp cả nước, chưa đến ba mươi tuổi mà đã tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học.

Sự kiêu hãnh và tự tin của Ngọc Linh Lung đương nhiên là ngang bằng với thực lực của cô ta, hơn nữa có được danh tiếng cao như thế cũng là một chuyện rất hiếm có, đặc biệt là một người phụ nữ, muốn đạt được trình độ cao như thế không phải nói dăm ba câu là làm được, không thực học thực tài mà đòi đứng vững trong giới y học là một điều vô cùng viển vông.

Nếu như người của bệnh viện thành phố biết được Ngọc Linh Lung ở đây chắc chắn sẽ vây kín khu vực ICU này, cô ta chính là minh tinh trong mắt của người làm nghề y.

Nghe nói gia thế của Ngọc Linh Lung vô cùng tốt, rất giàu có, hơn nữa còn xinh đẹp, thậm chí nhiều người vì gia thế và nhan sắc của Ngọc Linh Lung mà phớt lờ bản lĩnh của cô ta, có điều người thực sự hiểu Ngọc Linh Lung mới biết thực lực mới là điểm mạnh nhất của cô ta.

Muốn thể hiện bản thân thì phải có thực lực, một người phụ nữ như Ngọc Linh Lung lại có tiếng tăm lẫy lừng trong giới virus học quốc tế, hơn nữa không tự cao tự đại, trở về đền ơn nước nhà, đây không phải là điều mà ai cũng làm được.

Vốn dĩ Ngọc Linh Lung được điều đến tỉnh Hán Đông, nhưng vì tình hình đặc biệt của bệnh viện thành phố Đông Hải nên mới xuất hiện ở đây để trợ giúp.

Ngọc Linh Lung giống như thiên sứ thần thánh, sự xuất hiện của cô ta đã nhận được sự tín nhiệm cực kỳ cao của bọn họ.

“Trông cậu cũng còn trẻ chắc học chưa được mấy năm phải không, vậy mà dám lạm dụng châm cứu vào lúc này, cậu cảm thấy mình có thể chữa khỏi cho họ được sao? Ngay cả khử trùng cũng không biết đúng không? Tôi thực sự bất ngờ khi thấy cậu có thể xuất hiện ở đây, xem ra bệnh viện thành phố Đông Hải đúng là hơi vớ vẩn”.

Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói, rõ ràng là cô ta không tin tưởng Tần Lâm.

“Giáo sư Ngọc, Tần đại sư là do tôi đặc biệt mời đến để làm giáo sư cho viện, thực sự của cậu ấy rất đáng nể, cũng giống như giáo sư Ngọc vậy, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng vô cùng lợi hại, có rất nhiều người ở bệnh viện thành phố đều biết cậu ấy”.



“Đủ rồi”.

Ngọc Linh Lung cau mày lại.

“Cậu ta cũng xứng so sánh với tôi sao? Đúng là nực cười, mới hai mấy tuổi đầu, người thế này chẳng phải là dựa vào quan hệ để vào đây sao? Viện trưởng, ông khiến tôi quá thất vọng”.

“Nói như thế có nghĩa là chị rất tự tin đúng không?”

Tần Lâm thích thú nhìn Ngọc Linh Lung.

Không thể phủ nhận người phụ nữ này thực sự xinh đẹp nhưng mà kiêu ngạo quá, ngay cả các bác sĩ chữa chính bên cạnh anh cũng tôn sùng cô ta chứng tỏ không phải loại hữu danh vô thực, nhưng Tần đại sư cũng không phải dạng vừa đâu, người phụ nữ này cũng hống hách quá rồi đấy.

“Tôi có năm năm kinh nghiệm trong lĩnh vực virus học, hơn nữa còn theo học giáo sư Michelle, vô cùng....”

“Đủ rồi! Tôi không nghe mấy thứ vô bổ, tôi hỏi chị một câu, chị có tự tin rằng mình có thể chữa khỏi cho bọn họ hay không”.

Tần Lâm cười khẩy, ngắt lời Ngọc Linh Lung, cô ta tức đỏ cả mặt, hai người đối đầu với nhau, không ai chịu nhường ai.

Lúc này viện trưởng lộ vẻ mặt đau khổ, hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, nếu xảy ra sự cố chữa trị gì thì ông ta đạp đổ hết tất cả, nhưng ông ta không thể nào động đến Tần đại sư hay cô Ngọc Linh Lung này được.....

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK