Chương 1017: Quan tài động rồi
Một châm định sống chết, một châm tế thần tiên, không nhìn thấy Diêm Vương, Quỷ môn thập tam châm!
Quỷ môn thập tam châm không chỉ chữa bệnh cứu người mà còn là phương thức giết người vô hình, nhưng đối với Tần Lâm mà nói, quan trọng nhất bây giờ chính là cứu người, nếu Quỷ môn thập tam châm có thể giúp Lý Lạc Lạc hoàn hồn thì Tần Lâm sẽ có đủ tự tin để chữa trị cho cô.
Cầm kim bạc trong tay, Tần Lâm lấy lùi làm tiến, vô cùng có trật tự, không hề hỗn loạn mà tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, ngay khi Lý Lạc Lạc xông đến cạnh mình thì anh bắt đầu thi triển châm trên người cô, đặc biệt là huyệt trên thái dương.
Huyệt thái dương phồng lên, chính là do oan hồn nhập thể, bây giờ Lý Lạc Lạc đã không còn khống chế được cơ thể của mình nữa rồi, hơn nữa, hiện tại đó cũng không phải là cô thật sự.
Tần Lâm liên tiếp đâm kim bạc vào cơ thể Lý Lạc Lạc, còn Lý Lạc Lạc chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là giết Tần Lâm và uống máu!
Lý Lạc Lạc nhe răng nanh, làm cho người khác cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng Tần Lâm vẫn xông lên từ bên trái lẫn bên phải, xem ra anh vẫn có thể khiêu khích được cô, ngược lại đám người Lâm Nguyệt Dao từ đầu đến cuối nghĩ thôi cũng không dám.
Điều quan trọng nhất là ở trung tâm đài Bát Quái, có một chiếc quan tài bằng ngọc, lúc này nó đang bắt đầu rung chuyển.
“Mọi người có nhìn thấy không? Chiếc quan tài đó rung lên kìa?”
“Đừng ăn nói bậy bạ, đừng dọa người khác được không?”
“Hình như tôi cũng nhìn thấy... nó thật sự động đậy....”
“Không đời nào, đừng có lo bò trắng răng nữa được không? Tôi còn chưa cưới vợ đâu”.
“Mọi người nhìn đi, ssss...”
Trương Thiên Trạch trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài bằng ngọc khổng lồ, nó cứ chuyển động từng đợt, tuy rung chuyển không lớn, nhưng nó thật sự đã chuyển động.
Có rất nhiều người đã nhìn thấy điều đó, sóng trước chưa lặn thì sóng sau đã ập đến!
Chuyện của Lý Lạc Lạc còn chưa giải quyết xong thì chiếc quan tài đã làm cho bọn họ rơi vào một cuộc đấu tranh mới.
“A di đà phật Bồ Tát phù hộ, a di đà phật”.
"Hallelujah! Immanuel!"
Mọi người không ngừng niệm chú, nhưng lúc này không ai có thể cứu được bọn họ nữa, người có thể cứu được bọn họ chỉ có mỗi Tần Lâm mà thôi.
Tần Lâm nhíu mày, anh cũng nhận ra sự chuyển động của cỗ quan tài bằng ngọc, mặc dù nó rất nhẹ, nhưng tai anh lại vô cùng thính, có thể giúp anh cảm nhận được mà không cần phải nhìn.
Lý Lạc Lạc càng lúc càng nổi điên, cô muốn ra tay và ăn thịt Tần Lâm.
Phương thức của Tần Lâm nhanh nhẹn hơn lúc đầu rất nhiều, tuy rằng lúc đầu đã thi triển Quỷ môn thập tam châm, nhưng Tần Lâm vẫn có đủ tự tin có thể khống chế được Lý Lạc Lạc.
Quả nhiên là vậy, hai cây kim cuối cùng của Tần Lâm đã đâm trúng vào huyệt thái dương của Lý Lạc Lạc, vậy nên anh nhất định phải canh cho chuẩn xác, không lệch một li, nếu có chút sơ suất nào thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Chết đi!”
Tần Lâm giận dữ hét lên một tiếng, dùng lực đưa hai tay lên không trung, cưỡi trên vai Lý Lạc Lạc rồi dùng hai cây kim bạc châm vào huyệt thái dương của cô, đột nhiên có âm thanh như tiếng sói tru vang lên, làm cho tất cả mọi người đang có mặt đều cảm nhận được.
Tiếng hét của Lý Lạc Lạc vô cùng khủng khiếp, giống hệt như tiếng chó mèo hoặc sói tru vậy, dường như muốn đâm thủng cả màng nhĩ, hơn nữa lại còn rất vang.
Tần Lâm nhíu mày, nhưng lúc này cơ thể Lý Lạc Lạc đã bắt đầu ngừng run, bóng người trong mắt dần dần hiện ra, nhưng vẫn còn khá chật vật.
“Chết....”
Tần Lâm vỗ trên đỉnh đầu của Lý Lạc Lạc, cô liền chao đảo rồi ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu đen, giống hệt như cục đờm đen vậy, vô cùng ghê tởm.
Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm nghị, cuối cùng anh cũng đã giết đi thứ tà ma trong người Lý Lạc Lạc.
Tần Lâm cũng thấy vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh của Quỷ môn thập tam châm, đây cũng là lần đầu tiên anh chống lại loại bùa chú như thế này, hơn nữa trước giờ anh vẫn luôn muốn thử, nhưng không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật.
Ngay khi kim bạc đâm vào huyệt thái dương của Lý Lạc Lạc, Tần Lâm liền biết được tiếng hét thất thanh kia không phải của cô mà đó là tiếng hét từ linh hồn ở sâu trong cơ thể.
“Tôi... tôi bị làm sao thế? Tôi đang ở đâu đây?”
Lý Lạc Lạc lắc đầu dữ dội, rất khó để mở mắt ra, ánh mắt cô mơ hồ, còn cơ thể thì vô cùng suy nhược.
“Lý Lạc Lạc! Cậu không sao rồi ư?”
Lâm Nguyệt Dao lập tức xông đến chỗ Lý Lạc Lạc.
“Tớ không sao, nhưng cơ thể rất yếu, chúng ta đang ở đâu, nơi này... là huyệt mộ à?”
Lý Lạc Lạc đứng dậy, nhưng vì quá yếu nên suýt chút nữa nên đã ngã xuống trước mặt Tần Lâm lần nữa.
“Yên tâm đi, không sao đâu”.
Tần Lâm nhìn Lý Lạc Lạc, toàn thân cô run lên bần bật, trong mắt đầy sự sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau, nhưng vẫn lớn tiếng mắng.
“Đừng đến đây! Đừng... đừng đến đây, aaa....”
Tinh thần của Lý Lạc Lạc hiển nhiên đã phải chịu kích thích, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tần Lâm, anh liền nở một nụ cười gượng, xem ra vừa rồi là do anh đánh thức cô nên Lý Lạc Lạc mới kinh sợ anh đến vậy.
“Không sao đâu Lạc Lạc, là anh Tiểu Lâm cứu cậu đấy”.
“Đúng thế Lạc Lạc, cậu không thể lấy oán báo ân được, anh Tiểu Lâm là ân nhân cứu mạng của cậu kia mà”.
Lâm Nguyệt Dao và Tống Song Nhi đều trầm mặc nói.
“Đừng, đừng giết tôi, đừng...”
Lý Lạc Lạc sợ hãi, lùi về phía sau đám người Lâm Nguyệt Dao đến mức ngã nhào xuống đất, hai tay ôm đầu gối, trong mắt cô giờ đây chỉ bao trùm nỗi sợ hãi.
“Mọi người chắc không di chuyển được nữa rồi đây?”
Tần Lâm liền nhìn sang đám người Lâm Nguyệt Dao, hỏi.
“Không di chuyển được...”
Lâm Nguyệt Dao yếu ớt nói, trong mắt vẫn còn kinh hãi, không riêng gì cô, mà tất cả mọi người ở đây đều giống như kiến trên nồi vậy, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo lắng, nhưng không di chuyển thì không thể được.
“Lý Lạc Lạc, Vương Miễn đâu?”
Tần Lâm nghiêm mặt nói, chỉ cần tìm ra Vương Miễn thì anh lập tức sẽ rời khỏi chỗ này.
“Không biết, tôi không biết, tha cho tôi đi, cầu xin anh, tha cho tôi đi, hu hu hu!”
Lý Lạc Lạc lắc đầu nguầy nguậy, nhắm chặt hai mắt lại, cô khiến cho mọi người đến hỏi cũng không dám.
Tần Lâm nắm lấy vai cô, lấy tay xoa nhẹ não sau của cô, cứ như vậy để giúp cho tâm trạng cô bình tĩnh trở lại, còn về Lý Lạc Lạc, tinh thần của cô bị đả kích rất lớn, nên vô cùng sợ hãi, nhìn ai cũng tưởng là muốn giết mình, thần kinh đã hoàn toàn sụp đổ, cho dù Tần Lâm có cứu cô đi chăng nữa thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn rất khó để hồi phục lại được.
“Thả lỏng, nói cho tôi biết Vương Miễn đang ở đâu? Anh ấy hiện đang ở nơi nào? Tôi sẽ đưa các người ra ngoài”.
Tần Lâm trầm giọng, dụ dỗ nói, bởi vì bây giờ tâm trạng của Lý Lạc Lạc đang không ổn định, chỉ cần sai sót một chút cũng đủ để cho tinh thần cô hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó thì càng không thể nào mong cô có thể kể chuyện được.
“Vương Miễn... Vương Miễn...”
Lý Lạc Lạc lẩm bẩm, trong mắt ánh lên vẻ do dự.
“Rắc...”
Một âm thanh khiến cho tất cả mọi người dựng tóc gáy, lúc này cỗ quan tài bằng ngọc kia lại phát ra tiếng động, cả cái nắp ngọc của quan tài cũng rơi xuống.
“Ở đó! Ở đó!”
Lý Lạc Lạc chỉ vào cỗ quan tài bằng ngọc kia, không ngừng lùi về sau, hét đến khàn cả giọng.
-----------------------