Chương 1202: Hai chúng ta, không ai nợ ai
“Hai chúng ta, không ai nợ ai”.
Trần Diên nhìn Tần Lâm, nói xong cười nhẹ rồi quay người rời đi.
Thế nhưng, khoảng khắc quay lưng đi, nước mắt cô cuối cùng đã không thể nén nổi mà rơi xuống.
Lúc này, Tần Lâm chỉ đành làm thinh, giờ cho dù bản thân anh chạy đến giải thích thì Trần Diên liệu có tin anh không? E là chỉ càng tô đen mọi chuyện.
Tần Lâm không muốn Trần Diên cảm thấy anh vô liêm sỉ hơn, cây ngay không sợ chết đứng, ánh mắt của anh cực kỳ trong sáng và bình tĩnh.
Còn về Bàng Khải, anh ta đã trở thành đối tượng lên án của mọi người, hơn nữa Doãn Thu Ca đã báo cảnh sát, nhất định phải dạy cho Bàng Khải một bài học, chưa kể nhìn trộm người khác, mà còn vu khống anh trước mọi người.
Bây giờ Doãn Thu Ca có trăm mồm cũng khó cãi, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, trở thành người yêu của Tần Lâm, như vậy cũng có thể xóa tan thành kiến của mọi người với Tần Lâm. Tần Lâm vừa mới nhận được sự kính trọng của mọi người, nếu bây giờ bị rơi xuống vực sâu thì thật đáng tiếc.
Doãn Thu Ca quyết không thể nhìn Bàng Khải hãm hại Tần Lâm được, cho dù bản thân cô phải chịu chút oan ức thì cũng không sao cả.
Quan trọng hơn là, Doãn Thu Ca vô cùng khâm phục Trần Diên, cô có thể nhìn ra quan hệ của hai người, nhưng lúc quan trọng, cô ấy lại dũng cảm rút lui, điều này rất khó khăn với phụ nữ, cũng rất hiếm ai làm được.
Mà lúc này, Trần Diên có thể chăm lo đại cục để bảo vệ Tần đại sư, đây là điều Doãn Thu Ca không thể ngờ. Lúc này, Cô phải nhìn Trần Diên với con mắt khác, người phụ nữ này xứng đáng được Tần Lâm yêu.
Nếu lúc này Trần Diên quấn lấy Tần Lâm kì kèo không buông thì chắc chắn sẽ khiến Tần Lâm rơi vào thế bị động, thậm chí còn mất hết danh tiếng, để lại tiếng xấu, cho dù giữa cô và Tần Lâm không có bất kỳ chuyện gì, nhưng đoạn ghi âm kia đã bị cắt lời lấy nghĩa, có ai sẽ tin bọn cô chứ?
Trên đất Hoa Hạ này, cho dù bạn có thành tựu cao đến đâu, thì đạo đức mới là thước đo thực sự quyết định đỉnh cao của một người.
Phụ nữ nên độc lập mạnh mẽ!
Lúc này, Doãn Thu Ca rất kính phục Trần Diên, khó có thể diễn tả bằng lời, người phụ nữ này mới là kẻ mạnh thực sự, so với cô ấy thì cô còn kém xa.
Vì bảo vệ Tần đại sư, mà chấp nhận bản thân chịu ấm ức.
Cô ấy chắc chắn không tin giữa cô và Tần đại sư không hề có chuyện gì, nếu không cũng sẽ không đau lòng như thế, nhưng cô ấy có thể làm trái ngược lẽ thường vào lúc này, đủ để thấy dũng khí và sự bình tĩnh của Trần Diên vượt xa người bình thường.
Nữ anh hùng hào kiệt vô địch.
Nhưng cho dù là vậy, Doãn Chấn Tử vẫn vô cùng tức giận, sắc mặt sa sầm rất đáng sợ. Mặc dù Tần đại sư là đại sư Đông y hàng đầu khiến bản thân ông tâm phục khẩu phục, nhưng phải nói, lần này Doãn Chấn Tử thấy bản thân đã mất hết mặt mũi, suy cho cùng đó cũng là cháu gái ông, nhưng hiện giờ sự việc đã trở nên xấu hổ như thế, chỉ có ông ta biết bản thân đang tức giận đến nhường nào.
Doãn Thu Ca cũng không quan tâm được nhiều như vậy, sau này cô sẽ giải thích với ông nội sau vậy, dù sao cô và Tần Lâm cũng đã không còn đường lui nữa, tính đến đâu hay đến đó vậy.
“Anh Tần, xin lỗi, tôi...”
Doãn Thu Ca thì thầm vào tai Tần Lâm.
“Không sao, xe đến núi ắt có đường, thuyền đến cầu ắt tự thẳng”.
Tần Lâm cười nhạt nói, bóng lưng Trần Diên rời đi có chút cô đơn và suy sụp, nhưng anh không muốn tạo thêm áp lực cho cô vào lúc này, đợi đến khi cả hai bình tĩnh trở lại rồi nói cũng không muộn.
Cuối cùng, Tần Lâm rời khỏi khán phòng trong sự hoan hô của mọi người, còn Bàng Khải lại không may mắn như vậy, hiệu suất xử lý vụ án của đồng chí cảnh sát rất cao, còn chưa rời khỏi bệnh viện, Bàng Khải đã bị bắt đi, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui mừng.
Doãn Thu Ca và Tần Lâm cùng nhau rời khỏi khán phòng, Trần Diên lúc này không biết nên đi đâu, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không ngờ, vốn dĩ chính cô gọi Tần Lâm đến tham gia cuộc so tài y thuật này, nhưng cuối cùng lại đánh mất bạn trai, nghĩ mà thấy buồn muốn chết.
Doãn Thu Ca nhìn xung quanh, muốn tìm Trần Diên để giải thích rõ ràng, nhưng không thấy đâu.
“Không cần tìm nữa đâu, chắc chắn cô ấy đã rời đi rồi, cho dù bây giờ đi tìm cô ấy cũng vô ích thôi, tích cách của Trần Diên cứng rắn hơn cô nghĩ nhiều”.
Tần Lâm nói.
“Bệnh tình của cô không thể chậm trễ nữa, cô nên để tôi chữa trị xong rồi bàn tiếp”.
“Thật sao?”
Doãn Thu Ca run rẩy, mặc dù khi đó Tần đại sư đã tạm thời khống chế bệnh của cô lại, nhưng nếu muốn chữa tận gốc thì không thể chữa nhanh chóng trong một sớm một chiều được. Lúc này Tần đại sư đồng ý chữa bệnh cho cô thật sự rất hiếm có.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Doãn Thu Ca vô cùng cảm kích và kính nể Tần Lâm, trong mắt cô, anh chính là thần y có một không hai, chính là thần tượng, là ân nhân cứu mạng của cô.
Cô có thể sống tiếp hay không, tất cả là nhờ vào Tần đại sư.
“Tần đại sư, tôi... tôi vẫn nên đi tìm ông nội tôi trước đã, e là hiện giờ ông cụ đang tức giận lắm”.
Doãn Thu Ca cười khổ, trong đám đông quan khách bên dưới, ông nội chắc chắn tức giận đến nghẹt thở rồi, cô là cháu gái ông tự hào nhất, lại làm ra chuyện xấu hổ trước mặt mọi người, khiến ông từng đấy tuổi còn phải mất mặt như thế.
“Tôi đi cùng cô”.
Tần Lâm nói.
“Có Tần đại sư, tôi tin là ông nội chắc chắn sẽ tin tôi”.
Doãn Thu Ca vô cùng cảm kích.
Khi hai người tìm thấy Doãn Chấn Tử, ông đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, ngay cả bữa tiệc chia tay cuối cùng ông cũng không tham gia.
“Ông nội, ông nghe con giải thích, sự việc không như ông nghĩ đâu”.
Doãn Thu Ca chạy đến trước mặt ông nội, gấp gáp nói.
“Không như ông nghĩ? Thì là như thế nào? Ha ha ha, cô lớn thật rồi, đủ lông đủ cánh rồi, giờ tôi không quản được cô nữa, cô làm mất hết thể diện nhà họ Doãn rồi, cô không phải cháu gái tôi, cút đi cho tôi!”
Doãn Chấn Tử tức giận nói, thấy Tần Lâm và Doãn Thu Ca hai cái thứ không biết liêm sỉ này là cơn giận của ông lại bùng lên, giờ còn đến giải thích với ông nữa, còn có gì giải thích nữa đâu?
“Ông nội, con xin lỗi, ông đừng tin cái đoạn ghi âm đó, đoạn ghi âm đó là do cái tên khốn khiếp kia cắt câu lấy nghĩa, căn bản không như ông nghĩ đâu”.
“Tôi nghĩ thế nào? Cô bảo tôi phải nghĩ thế nào đây? Cái mặt mũi già nữa này còn nữa đâu hả? Cô làm ra những chuyện bại hoại gia phong đó, từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt”.
Doãn Chấn Tử tức giận bùng bùng, không chịu nghe lời giải thích của Doãn Thu Ca, lúc này ông đã không thể bình tĩnh được nữa.
Nhà họ Doãn được gọi là gia tộc y thuật, nhưng bây giờ lại bị phá hoại bởi Doãn Thu Ca, bao nhiêu năm nay, nhà họ Doãn luôn hành nghề y cứu người, gia phong đường đường chính chính, nhưng lại bị Doãn Thu Ca phá hoại hết cả. Đây là sỉ nhục của ông ấy, danh dự cả đời của ông đã bị cô phá hủy hết rồi, sau này người khác nhìn thấy ông chắc chắn sẽ nghĩ đến đứa cháu gái Doãn Thu Ca, cảm giác bị người khác chỉ trỏ nói xấu thật sự không dễ chịu chút nào.
Về Doãn Chấn Tử, ông đã từng này tuổi rồi nên vô cùng coi trọng thể diện, nhưng hiện giờ lại xảy ra chuyện thế này, ai có thể yên tâm nghe cô giải thích chứ?
Doãn Thu Ca chạy đến trước mặt ông nội, gấp gáp nói.
“Không như ông nghĩ? Thì là như thế nào? Ha ha ha, cô lớn thật rồi, đủ lông đủ cánh rồi, giờ tôi không quản được cô nữa, cô làm mất hết thể diện nhà họ Doãn rồi, cô không phải cháu gái tôi, cút đi cho tôi!”
Doãn Chấn Tử tức giận nói, thấy Tần Lâm và Doãn Thu Ca hai cái thứ không biết liêm sỉ này là cơn giận của ông lại bùng lên, giờ còn đến giải thích với ông nữa, còn có gì giải thích nữa đâu?
“Ông nội, con xin lỗi, ông đừng tin cái đoạn ghi âm đó, đoạn ghi âm đó là do cái tên khốn khiếp kia cắt câu lấy nghĩa, căn bản không như ông nghĩ đâu”.
“Tôi nghĩ thế nào? Cô bảo tôi phải nghĩ thế nào đây? Cái mặt mũi già nữa này còn nữa đâu hả? Cô làm ra những chuyện bại hoại gia phong đó, từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt”.
Doãn Chấn Tử tức giận bùng bùng, không chịu nghe lời giải thích của Doãn Thu Ca, lúc này ông đã không thể bình tĩnh được nữa.
Nhà họ Doãn được gọi là gia tộc y thuật, nhưng bây giờ lại bị phá hoại bởi Doãn Thu Ca, bao nhiêu năm nay, nhà họ Doãn luôn hành nghề y cứu người, gia phong đường đường chính chính, nhưng lại bị Doãn Thu Ca phá hoại hết cả. Đây là sỉ nhục của ông ấy, danh dự cả đời của ông đã bị cô phá hủy hết rồi, sau này người khác nhìn thấy ông chắc chắn sẽ nghĩ đến đứa cháu gái Doãn Thu Ca, cảm giác bị người khác chỉ trỏ nói xấu thật sự không dễ chịu chút nào.
Về Doãn Chấn Tử, ông đã từng này tuổi rồi nên vô cùng coi trọng thể diện, nhưng hiện giờ lại xảy ra chuyện thế này, ai có thể yên tâm nghe cô giải thích chứ?
“Sự việc đã kết thúc, bằng chứng chân chứng đủ cả, mặc dù tên Bàng Khải đó nhìn trộm, nhưng hai người đã làm ra chuyện xấu hổ đó, lẽ nào không thấy xấu hổ à? Giờ còn dám đến đây xin tôi tha thứ, tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô!”
Lời của Doãn Chấn Tử khiến Doãn Thu Ca không biết đáp lại ra sao, nước mắt càng rơi lã chã.
“Mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật, huống chi là tai nghe, ông thà tin người khác mà không muốn tin cháu gái mình à?”
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng nhìn thẳng Doãn Chấn Tử.
-----------------------