Chương 1257: Còn không ra tay, đợi gì nữa chứ?
Tên người nước ngoài vừa thấy Liêu Thừa Chí thẹn quá hóa giận thì hí hửng, tên này có vẻ không yếu, nhưng mình cũng chẳng có gì phải sợ cả.
Chiêu thức của Liêu Thừa Chí hiểm ác, chiêu nào chiêu nấy dồn ép đối phương, hai người giao thủ liên tục hơn mười chiêu, đối phương không ngừng tấn công, thêm phần khí thế.
Dù sao cũng là cao thủ huyết mạch, Liêu Thừa Chí mặc dù cố gắng được mười mấy chiêu, nhưng thực lực của đối phương hoàn toàn chèn ép ông ta, khiến ông ta không có cách nào trả đòn.
Hai người giao chiến, quyền chưởng đan xen, từng quyền đấm vào thịt, vô cùng kích thích, không ngờ tên người nước ngoài mặc áo khoác dài lại mạnh mẽ như vậy, Liêu Thừa Chí vô cùng buồn bực, mười mấy tên này cùng mạnh như thế thì mình sao có thể là đối thủ của chúng chứ?
Bây giờ không biết Lão Hàn và mọi người như thế nào, chứ mình sắp tàn phế đến nơi rồi.
Liêu Thừa Chí cũng được coi là từng trải qua cả trăm trận chiến, nhưng đây là lần đầu ông ta gặp đối thủ lần này mạnh như vậy, tình cảnh vô cùng khó khăn.
Liêu Thừa Chí lùi về sau từng bước, cho đến khi ông ta bị ép đến bờ vực, Liêu Thừa Chí vô cùng cẩn thận, chỉ cần một phút bất cẩn là mình sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Liêu Thừa Chí tức giận nói.
"Rốt cuộc mày là ai?"
Tên người nước ngoài nói thứ tiếng Hoa Hạ nửa mùa.
"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày chết rồi".
"Nằm mơ đi! Cút cho tao!"
Liêu Thừa Chí không ngừng phản đòn, bổ ngang chém dọc, mở ra khép lại, có điều vẫn khó có thể mở con đường máu, cao thủ huyết mạch trước mặt ông ta như núi cao vậy.
"Hự..."
Tên người nước ngoài quát một tiếng, Liêu Thừa Chí bị lật nhào trên đất, một cước tung ra, vô cùng ngang ngược.
"Tần đại sư, không ra tay thì còn đợi lúc nào nữa".
Liêu Thừa Chí cắn răng nói, cuối cùng vẫn phải cầu cứu Tần Lâm, nếu như Tần đại sư không ra tay, ông ta chắc cũng xuống suối vàng.
Liêu Thừa Chí biết mình đã trách nhầm Tần đại sư, nếu không vì ông ta, kẻ địch sẽ không phát hiện ra bọn họ, mình chết mà không chịu thừa nhận, lúc này chứng cứ rõ rành rành, mình đâu còn mặt mũi nhìn Tần đại sư nữa.
Tần Lâm cười mỉm, Liêu Thừa Chí này đến chết mà còn cứng miệng, có điều bây giờ có cứng nữa thì cũng phải cầu cứu mình, ông ta mà chết rồi thì đội cứu viện sẽ như rắn mất đầu.
Sắc mặt Agudat lạnh lẽo, không khỏi giật mình, hắn không ngờ, ngay trước mi mắt mình vẫn còn một người đang trốn, vậy mà hắn không phát hiện ra?
Kinh khủng quá? Thực lực của người này chắc chắn trên hắn.
Tần Lâm hỏi.
"Bây giờ biết sai rồi sao?"
"Biết rồi".
Liêu Thừa Chí lầu bầu nói, nói xong nhưng trong lòng vẫn buồn bực, nhưng lúc này ông ta không còn đường lui nữa, Tần đại sư không ra tay, ông ta chết chắc.
Tần Lâm xoay người, ba bước hóa hai, ép sát Agudat.
Sắc mặt hắn trầm xuống, đối mặt với đòn tấn công của Tần Lâm, lập tức cầm chắc vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến.
Có điều Agudat không ngờ được, một quyền của Tần Lâm khiến hắn ngã lộn trên đất.
Mẹ kiếp!
Mạnh quá!
Không đánh được, chạy thôi.
Agudat không cố đánh nữa, một chiêu đã bại, thực lực thực sự của Tần Lâm cuối cùng đã khiến Liêu Thừa Chí sững sờ, cao thủ huyết mạch trong tay Tần Lâm còn không đỡ nổi một chiêu.
Thần kỳ quá.
Trước kia Liêu Thừa Chí còn muốn so chiêu với Tần đại sư, giờ nhìn lại, Tần đại sư chẳng qua không thèm để ý đến ông ta, nếu không ông ta đã sớm bị đánh một trận thê thảm rồi.
Agudat biết mình không địch lại, hắn không tiếp tục đánh với Tần Lâm nữa bởi hắn không có một mình, mà còn nhiều đồng đội, nên phải mau rời đi, tìm kiếm chỗ nương tựa.
Một mình hắn không phải đối thủ thì mười người chắc chắn là đối thủ!
Nhưng tốc độ của Tần Lâm nhanh hơn Agudat nhiều, với bảy bước đã tóm được Agudat, lúc này sắc mặt hắn thay đổi, không dám hét lớn, một khi tuyết lở thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
"Đừng..."
Sắc mặt Agudat thay đổi, nhưng một chưởng của Tần Lâm vẫn rơi trên đầu hắn, lúc này mặt Agudat bị vả cho tái xanh, toàn thân run rẩy, miệng tóe máu, nháy mắt mất đi khả năng chiến đấu.
Tần Lâm bóp chặt cổ Agudat, mặt mày âm trầm, lạnh lùng nói.
"Nói đi, mày là ai? Tại sao bọn mày lẻn vào Hoa Hạ?"
Agudat nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không nói, có bản lĩnh mày giết tao đi".
"Tao khuyên mày tốt nhất nên thả tao ra, nếu không người bên tao sẽ không để mày yên đâu".
"Dám uy hiếp tao?"
Tần Lâm cười, bóp gãy cổ Agudat.
"Rắc rắc..."
Thời khắc ấy, ngay cả Liêu Thừa Chí cũng sững sờ, đại ca à, cậu hỏi một cái rồi bảo giết là giết luôn hả?
Giết người không thấy máu!
Đây mới là kẻ ác thật sự!
"Sao cậu không hỏi gì chứ".
Liêu Thừa Chí buồn bực, khó khăn lắm mới có một tên do thám, nhưng lại bị Tần Lâm giết, ông ta không khỏi tức giận, không thể phủ nhận Tần Lâm rất mạnh, có thể được xưng làm đại sư cũng có thực lực chứ không chỉ hữu danh vô thực, nhưng cuối cùng anh vẫn quá lỗ mãng.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Hỏi gì bây giờ? Ông nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn rồi đấy, ông có thể hỏi gì được chắc, cứ làm thịt luôn cho nhanh".
"Cậu..."
Liêu Thừa Chí muốn nói nhưng thôi, dù sao thực lực của Tần Lâm hoàn toàn đè bẹp ông ta, hơn nữa người là do anh bắt lại.
"Muốn hỏi thì đi bắt một tên khác là được mà!"
Tần Lâm nói xong, ung dung khiến Liêu Thừa Chí vô cùng bực bội, nhưng dẫu sao, năng lực của ông ta cũng không bằng người ta.
Lúc này, Trác Y Nhiên đưa mọi người trở lại, bởi vì Tần Lâm quyết định sẽ đọ sức một trận với họ.
Mặc dù Liêu Thừa Chí vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng người mạnh thì có quyền phát biểu, điều này không thể nghi ngờ, cho dù ông ta không muốn ra tay, muốn từ từ tra hỏi, nhưng Tần Lâm vẫn xông lên trước thì ông ta cũng chẳng làm gì được.
Trác Y Nhiên nhìn Tần Lâm.
"Mọi người đến hết rồi".
"Đội trưởng Liêu chúng ta nên xuất phát thôi".
Liêu Thừa Chí hỏi.
"Cậu thấy thế nào, Tần Lâm".
Tần Lâm nhún vai.
"Nếu đã đến rồi thì không cần phải e sợ nữa".
"Binh đến tướng chặn, làm cỏ bọn chúng đi, cho dù có chờ tiếp cũng không làm được gì".
“Được lắm, nghe theo Tần đại sư".
Liêu Thừa Chí nghiến răng nghiến lợi mà nói, mặc dù trong lòng không phục, nhưng tình hình đâu như ý ông ta muốn, thực lực của Tần Lâm mạnh nhất ở đây, lần này có cứu được Lão Hàn và mọi người ra không đều tùy thuộc vào Tần đại sư.
Bây giờ nếu ông ta gây mâu thuẫn với Tần đại sư thì người xấu hổ là ông ta.
Trác Y Nhiên và mọi người vốn muốn xông lên lâu rồi, nghe thấy đoạn hội thoại của Tần Lâm và Liêu Thừa Chí, họ vô cùng hí hửng.
"Được!"
Bọn họ như được buff tinh thần, bọn họ chờ thời khắc này lâu rồi, cho dù kẻ địch phía trước có mạnh đến đâu, bọn họ sẽ không quên sứ mệnh quang vinh của mình.
Mà lúc này, đám người nước ngoài đứng trước hang động đều vô cùng nghiêm túc, sắc mặt nặng nề, có vẻ người bọn họ phái đi không quay lại được rồi.
"Có nhiều người đến, chắc phải hơn bốn mươi người".
"Không sai có điều những người này, mặc dù không uy hiếp đến chúng ta nhưng cũng khó giải quyết".
"Có vẻ như bọn họ đã đợi được viện binh rồi".
"Đại tế ti, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía một người đàn ông trung niên vẫn bất động, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen.
Lúc này, chỉ có đại tế ti mới là người đáng tin cậy.
Người đàn ông được gọi là đại tế ti chậm rãi mở mắt, nở nụ cười nhạt.
Trác Y Nhiên nhìn Tần Lâm.
"Mọi người đến hết rồi".
"Đội trưởng Liêu chúng ta nên xuất phát thôi".
Liêu Thừa Chí hỏi.
"Cậu thấy thế nào, Tần Lâm".
Tần Lâm nhún vai.
"Nếu đã đến rồi thì không cần phải e sợ nữa".
"Binh đến tướng chặn, làm cỏ bọn chúng đi, cho dù có chờ tiếp cũng không làm được gì".
“Được lắm, nghe theo Tần đại sư".
Liêu Thừa Chí nghiến răng nghiến lợi mà nói, mặc dù trong lòng không phục, nhưng tình hình đâu như ý ông ta muốn, thực lực của Tần Lâm mạnh nhất ở đây, lần này có cứu được Lão Hàn và mọi người ra không đều tùy thuộc vào Tần đại sư.
Bây giờ nếu ông ta gây mâu thuẫn với Tần đại sư thì người xấu hổ là ông ta.
Trác Y Nhiên và mọi người vốn muốn xông lên lâu rồi, nghe thấy đoạn hội thoại của Tần Lâm và Liêu Thừa Chí, họ vô cùng hí hửng.
"Được!"
Bọn họ như được buff tinh thần, bọn họ chờ thời khắc này lâu rồi, cho dù kẻ địch phía trước có mạnh đến đâu, bọn họ sẽ không quên sứ mệnh quang vinh của mình.
Mà lúc này, đám người nước ngoài đứng trước hang động đều vô cùng nghiêm túc, sắc mặt nặng nề, có vẻ người bọn họ phái đi không quay lại được rồi.
"Có nhiều người đến, chắc phải hơn bốn mươi người".
"Không sai có điều những người này, mặc dù không uy hiếp đến chúng ta nhưng cũng khó giải quyết".
"Có vẻ như bọn họ đã đợi được viện binh rồi".
"Đại tế ti, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía một người đàn ông trung niên vẫn bất động, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen.
Lúc này, chỉ có đại tế ti mới là người đáng tin cậy.
Người đàn ông được gọi là đại tế ti chậm rãi mở mắt, nở nụ cười nhạt.
"Giết..."
Một chữ khiến tất cả mọi người không lạnh mà run, lần này bọn họ đi từ núi Côn Luân vào biên giới Hoa Hạ là để đại khai sát giới, mà không đợi đến lúc vào trong biên giới Hoa Hạ đã bị người ta nhằm vào rồi, vậy nên xảy ra đại chiến kịch liệt với Hàn Thâm
Có điều người dám chắn đường bọn họ, chắc chắn không thể khinh thường!
-----------------------