Chương 944: Tôi chính là vương pháp
Dương Quế Hoa tỏ ra kiêu ngạo, đây mới coi là làm con rể chứ, còn xem xem Tần Lâm ngày hôm qua chả được cái vẹo gì cả, lấy ra được một trăm nghìn liền tự cho rằng mình là ông lớn rồi à, sính lễ của con gái trị giá năm trăm nghìn còn ít nữa là.
“Ai dô? Còn tìm người đến để phá hoại đúng không? Xem ra nhà các người cũng khá hơn rồi nhỉ, tôi cũng muốn xem xem ai dám ra vẻ ở đây”.
Lâm Hiểu Quốc bước ra khỏi phòng với ánh mắt u ám, nhìn lướt qua một lượt rồi chậm rãi đi xuống.
Sắc mặt Tô Chấn Phong lúc này hơi thay đổi, trong lòng chùng xuống, chết tiệt! Đây là Lâm thiếu gia sao? Mẹ ơi, cũng trùng hợp quá rồi đó?
“Lâm... Lâm thiếu gia? Sao lại là anh?”
Nụ cười trên mặt Tô Chấn Phong lập tức biến mất, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.
“Là tôi thì sao? Tôi thấy bộ dạng của anh là muốn đánh tôi chứ gì? Nào đến đây, đánh đi, xem xem có thể khiến tôi bị thương được không”.
Lâm Hiểu Quốc tiến đến, nói với giọng lạnh lùng.
“Lâm thiếu gia, anh nói gì thế, tôi hoàn toàn không có ý bất kính với anh”.
Tô Chấn Phong cười nói, người ta là đại thiếu gia nhà họ Lâm, vô cùng nổi tiếng, bản thân Tô Chấn Phong chỉ là phó tổng giám đốc của công ty hậu cần, sao lại có thể đem ra so với người ta được đây? Có lần anh ta ở tiệc thường niên chỉ được nhìn thấy Lâm thiếu gia một lần mà thôi.
“Anh muốn tôi cút ư? Tôi mắng người thì sao? Anh đánh tôi đi? Hay là báo cảnh sát? Làm đi, để tôi xem anh có thể tạo ra sóng to gió lớn cỡ nào”.
Lâm Hiểu Quốc nhìn chằm chằm vào Tô Chấn Phong, anh ta liền cười ngượng ngùng, không dám nói lấy một câu.
Vốn định giả vờ ra vẻ nhưng Tô Chấn Phong hoàn toàn không thể ngờ rằng lại đụng phải Lâm thiếu gia ở vùng nông thôn nghèo nàn này, thật sự quá khó chịu.
“Tránh xa tôi ra, mẹ kiếp, tôi mới là vương pháp!”
Lâm Hiểu Quốc đạp Tô Chấn Phong xuống đất, Tô Chấn Phong chỉ cười trừ, đến thả rắm cũng không dám, vẻ mặt đắc ý lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
“Vâng vâng vâng, Lâm thiếu gia nói chí phải”.
Tô Chấn Phong sợ đến mức muốn tè ra cả quần, nếu như xúc phạm đến Lâm Hiểu Quốc thì đừng mong có thể làm phó tổng giám đốc ở công ty hậu cần này nữa.
“Tiểu Tô, cháu làm gì thế, đừng đi chứ”.
Trong lòng Dương Quế Hoa không yên, sau đó Tô Chấn Phong lái xe một mạch bỏ chạy, bỏ lại hai mẹ con bọn họ, phải làm sao bây giờ.
“Thằng nhóc nhát gan này, muốn chọc tôi tức chết đây mà”.
Dương Quế Hoa mặt chau mày ủ, cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
“Tôi không quan tâm anh là ai, mau thả em trai tôi ra, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh”.
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, căn bản cô cũng chẳng kỳ vọng vào Tô Chấn Phong, lúc đến thì ngầu đét, sau đó lại bỏ chạy một cách hèn nhát, loại người như vậy thật không đáng tin cậy.
Hai mắt Lâm Hiểu Quốc sáng lên, người phụ nữ này không tầm thường chút nào, xem ra còn hơn cả Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa là một cô gái nông thôn chất phác, còn thứ mà Lâm Hiểu Quốc thích chính là sự chất phác đó, hơn nữa cô ta lại còn trẻ, nhưng Mộc Tâm Lan thì khác, cô ấy là kiểu con gái như hoa sen trên mặt nước, không bị vấy bẩn bởi bùn đất, hoàn toàn tinh khiết, hơn hẳn so với Lý Liên Hoa.
“Được thôi, thả em trai của em ra cũng được, nhưng em phải ở đây với tôi, he he he”.
Lâm Hiểu Quốc nói một cách mập mờ, cứ một chốc lại nhìn một lượt cơ thể Mộc Tâm Lan, bộ dạng hệt như Trư Bát Giới vậy, đến cả nước dãi cũng sắp chảy ra rồi.
“Lưu manh! Nếu anh không thả em trai tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
Mộc Tâm Lan nghiến răng nói.
“Báo cảnh sát? Ha ha ha, em báo đi, xem thử sau khi chú cảnh sát đến thì sẽ bắt tôi hay bắt em trai em”.
Lâm Hiểu Quốc giang hai tay ra, bày ra vẻ mặt điếc không sợ súng.
“Mẹ, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Mộc Tâm Lan vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn quay sang hỏi Dương Quế Hoa.
“Bọn họ nói em trai con đã làm nhục Lý Liên Hoa, vậy nên bọn họ mới bắt nó đi, hơn nữa cũng đừng mong đòi lại sính lễ, trừ khi đưa thêm năm trăm nghìn nữa, nếu không bọn họ sẽ báo cảnh sát tống em con vào tù”.
Lý Liên Hoa kể lại.
“Cái gì? Em con làm nhục Lý Liên Hoa? Sao lại có thể?”
Mộc Tâm Lan sững ra, chuyện này cũng quá vớ vẩn rồi đó? Nhưng nếu như là thật thì e rằng em trai cô gặp xui thật rồi, năm trăm nghìn, nhà bọn họ đào đâu ra số tiền đó chứ? Cho dù có vơ vét hết thì cũng không thể nào có năm trăm nghìn được.
“Em đã thấy nghiêm trọng chưa? Thực ra năm trăm nghìn cũng không nhiều, chủ yếu là xem thái độ của các người thôi. Lý Liên Hoa bị em trai em làm nhục, vậy nên cậu ta phải bỏ ra chút tiền này cũng đáng, chúng tôi vốn không muốn làm to chuyện, nhưng hai mẹ con bọn họ lại cứ đến đòi sính lễ không thôi, vốn dĩ định dàn xếp ổn thỏa nhưng các người lại tự tìm đến cửa, chúng tôi không thể nuốt trôi vụ này được. Các người sợ mất mặt, còn chúng tôi thì không à, cùng lắm thì cứ để em trai em vào tù vì tôi cưỡng gian con gái người ta đi, chắc không tránh khỏi việc chịu tội mười mấy năm đâu nhỉ”.
Lâm Hiểu Quốc khoanh hai tay, nói với vẻ kiêu ngạo.
“Anh ngậm máu phun người, em trai tôi không thể nào làm ra mấy chuyện như thế được”.
Mộc Tâm Lan biết rõ em trai mình, từ nhỏ đến lớn đã nhát gan, bảo cậu ta đi làm nhục Lý Liên Hoa là điều không thể, hơn nữa, cả hai cũng đã ở bên nhau được mấy năm, cũng sắp kết hôn rồi còn gì?
“Đây là lời thú tội của em trai em, ha ha ha, em không tin à? Cậu ta đã khai rồi, nếu như tôi giao cái này cho chú cảnh sát thì chúng ta sẽ có kịch hay để xem đấy”.
Lâm Hiểu Quốc nói một cách chắc nịch, điều này càng khiến cho Dương Quế Hoa căng thẳng hơn nữa, em trai nhận tội rồi? Chẳng lẽ cậu ta thật sự đã làm nhục Lý Liên Hoa ư? Thứ khốn nạn!
“Các người không phải đang vu oan giá họa cho con trai tôi đấy chứ, làm sao nó có thể gây ra mấy chuyện như vậy được, mau thả con trai tôi ra, Vương Ngọc Phân, bà mau ra đây cho tôi”.
Dương Quế Hoa không ngừng nằm ăn vạ, lăn lộn rồi lại khóc, nhưng thủ đoạn này lại không hề có tác dụng gì với Lâm Hiểu Quốc cả.
“Sao nào? Suy nghĩ đến đâu rồi, nếu như em ở lại với tôi thì tôi sẽ thả em trai em ra, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không thì chắc chắn em trai em sẽ phải vào tù, chọn như thế nào là do em cả đấy”.
Lâm Hiểu Quốc tỏ ra đắc ý, chỉ cần có thể có một đêm xuân với người phụ nữ như Mộc Tâm Lan, đừng nói năm trăm nghìn, cho dù là một triệu anh ta cũng chẳng cần.
“Sao nào, không báo cảnh sát nữa ư? Tôi khuyên em vẫn nên báo cảnh sát đi, chú cảnh sát là người công tâm nhất đấy, em xem đây có phải là em trai mình không, dấu vân tay và chữ ký, tất cả đều đã được xác minh cả rồi”.
Lâm Hiểu Quốc lấy tội trạng nhận tội của Mộc Tiểu Lâm đưa cho Mộc Tâm Lan xem với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
“Tâm Lan, con đến đây”.
Dương Quế Hoa đứng dậy, sau đó kéo Mộc Tâm Lan lại.
“Tâm Lan, con chỉ có một đứa em trai này thôi, nếu như em con vào tù thì bố con phải sống sao đây? Nửa đời sau của ông ấy cũng coi như tiêu tùng, nhà họ Mộc chúng ta cũng chỉ có một đứa cháu đích tôn đấy thôi, con không thể nào trơ mắt nhìn nó bị tống vào tù được”.
-----------------------