Chương 410: Cậu chưa chết?
Hai người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, gật đầu rồi cầm bộ đàm thông báo, vài giây sau liền nói.
"Mời anh vào".
Bảo vệ đưa Tần Lâm vào bên trong, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình ở bên trong, giống như mấy bài nhảy trên bar vậy.
Tần Lâm trầm mặt xuống, nhẫn nhịn đi vào trong sân.
Khoảng sân vốn có phong cách rất cổ xưa, bây giờ đã bị thay đổi hoàn toàn.
Hồ nhỏ đã bị sửa thành bể bơi, xung quanh nào là bóng bay, bánh kem, âm nhạc, bàn ăn đủ các thể loại.
Đây là một party bể bơi.
Không ít các cô gái đẹp mặc bikini đi qua đi lại, trên tay họ cầm rượu hoặc bánh kem, còn có cả vài cô đi qua cũng đưa mắt trêu ghẹo Tần Lâm.
Một thanh niên đeo kính râm đang nằm trên chiếc ghế ở cạnh hồ bơi phơi nắng, xung quanh có mấy người đẹp đang bưng hoa quả và rượu ngon hầu hạ, thỉnh thoảng lại dùng cơ thể cọ xát, đúng là cuộc sống sung sướng.
Tần Lâm bước lên phía trước, nhìn tên nhóc trước mặt, cười lạnh.
"Anh là Thư Nguyên Vũ sao?"
Tên Thư Nguyên Vũ này theo vai vế mà nói thì lớn hơn Tần Lâm một lứa, là đời thứ hai nhà họ Thư, là người bé nhất trong số đó, trước đây Tần Lâm còn phải gọi một tiếng chú.
Nhưng tuổi của gã cũng không lớn lắm, tầm ba mươi tuổi, chỉ lớn hơn Tần Lâm có vài tuổi, có thể coi là công tử bột của nhà họ Thư, chẳng có bản lĩnh gì, suốt ngày rượu chè be bét.
Thư Nguyên Vũ gỡ kính râm xuống, nhìn thấy Tần Lâm liền lập tức co đồng tử lại.
"Cậu chưa chết? !"
Sau khi Thư Kim Liệt chết, gã trở thành đời thứ hai có địa vị nhất, thậm chí sau này còn có hy vọng có thể thừa kế nhà họ Thư trở thành chủ nhân đời tiếp theo nữa.
Mà hơn nữa bây giờ tình hình Đông Hải đã định sẵn, nhà họ Thư rực rỡ lại sắp khôi phục lại huy hoàng năm đó, vậy thì sau này gã sẽ trở thành bá chủ của Đông Hải rồi.
Tàn dư của nhà họ Tần làm gì có cửa mà ở trong trang viên lộng lẫy như thế này chứ?
Cho nên ngay sau khi biết tin Tần Lâm đã chết, Thư Nguyên Vũ lập tức chiếm lấy nơi này, suốt ngày ăn chơi rượu chè gái gú.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Thư các người vẫn còn sống thì sao tôi lại vội chết chứ?"
Nói xong Tần Lâm nhẹ nhàng vỗ vào vai Thư Nguyên Vũ.
Bàn tay đặt nhẹ xuống vai gã nhìn như gió thoảng mây bay nhưng năm ngón tay bóp một cái, Thư Nguyên Vũ lập tức kêu lên thảm thiết.
"A! !"
Cơn đau trên vai khiến hắn vô cùng đau đớn, cả người đổ mồ hôi, những người đẹp xung quanh đều bị dọa sợ, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Cút hết đi".
Tần Lâm ra lệnh, bọn họ như được ban đại xá, tất cả đều ba chân bốn cẳng chạy mất.
Chớp mắt một cái chỉ còn lại Thư Nguyên Vũ.
Thư Nguyên Vũ hét lớn: "Bảo vệ đâu! Con mẹ nó chúng mày chết hết rồi à!"
Bốn người bảo vệ nghe thấy liền chạy đến, trong tay cầm côn điện xông về phía Tần Lâm, chỉ thấy Tần Lâm lấy từ trong túi ra mấy cây kim bạc, phóng một cái.
Mấy người bảo vệ đột nhiên ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự, giống như vừa bị trúng đạn.
Thư Nguyên Vũ nhìn thấy cảnh này lập tức hoang mang, tên nhóc họ Tần này rốt cuộc bị làm sao vậy!
Không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao! Bác sĩ sao lợi hại thế?
Cây kim bạc mà cũng có thể làm ám khí! Làm người khác bị thương mà không cần chạm vào! ?
Tần Lâm nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thư Nguyên Vũ, thản nhiên cười.
"Có hứng thú với kim bạc của tôi không? Được, có thể cho anh trải nghiệm một chút".
Nói xong, Tần Lâm lại lấy ra hai cây kim bạc nữa, cổ tay xoay một cái, đã đâm vào hai chân của gã!
Vừa rồi bị Tần Lâm bóp vai, gã cứ tưởng đấy là cơn đau đớn nhất trên đời này rồi.
Cho đến lúc kim bạc của Tần Lân đâm vào đầu gối gã thì Thư Nguyên Vũ mới biết cái gì mới là đau đớn thực sự.
Loại đau đớn thấy thấu xương này khiến gã không thể chịu đựng được, cả người co rúm lại, vô số lần muốn ngất đi nhưng vì cơn đau quá dữ dội nên khiến gã tỉnh táo trở lại.
Đây mới thực sự là chết đi sống lại, bị giày vò giữa ranh giới của hôn mê và tỉnh táo.
Chỉ trong vòng mười phút, hai chân của Thư Nguyên Vũ đã hoàn toàn mất đi cảm giác, giống như bị bại liệt vậy.
Nhưng gã lại cảm thấy có chút gì đó giải thoát, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lâm vỗ vai Thư Nguyên Vũ, lần này không hề có ý muốn giày vò gã, chỉ là vỗ nhẹ mà thôi.
"Mười năm trước, anh cũng chỉ có mười mấy tuổi, cái chết của nhà họ Tần cũng không thể đổ lên đầu anh, cho nên tôi tha cho anh một mạng".
"Bây giờ quay về thông báo cho bố anh, bảo ông ta sắp xếp hậu sự, ba ngày sau tôi sẽ đến lấy mạng của ông ta".
"Cút đi".
Tần Lâm nói xong, Thư Nguyên Vũ như trút được gánh nặng, lật người lại từ trên ghế xuống bò trên mặt đất.
Hai chân không thể động đậy được, Thư Nguyên Vũ chỉ có thể dùng tay đẩy cơ thể về phía trước, gã được nuông chiều từ bé, chỉ mặc mỗi cái quần bơi, bò được mấy mét đã bị ma sát đến mức chảy máu ra, gã chịu nổi sao.
Về đến nhà, Tần Lâm lại gọi một cuộc điện thoại cho Đoàn Bảo Đông, nhưng lại không gọi được.
Lẽ ra về đến nhà việc đầu tiên là phải gọi cho bọn họ, nhưng nghĩ tới việc Đoàn Bảo Đông và thuộc hạ của Bùi Lương đều khá nhiều nên chắc không xảy ra chuyện gì đâu, cho nên sau cùng mới gọi điện thoại cho bọn họ.
Nhưng mà đều không gọi điện được cho hai người, điều này khiến Tần Lâm có chút lo lắng.
Điện thoại của Long Ích Huy cũng thế, tất cả đều không gọi được.
Tần Lâm cũng hết cách, chỉ có thể chuẩn bị ra ngoài tìm, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho sư phụ trong biệt thự, Tần Lâm một mình ra ngoài.
Tìm ở những nơi Đoàn Bảo Đông hay đi có lẽ sẽ có chút manh mối, dù gì thì đệ tử của hai người bọn họ có mấy trăm người lân, không thể biến mất hết được?
...
Lúc này, ở vùng ngoại ô phía tây Đông Hải, nơi giao nhau với tỉnh lỵ, ở một khu ổ chuột, ở đây tập hợp rất nhiều ăn xin, mặc quần áo rách rưới, người ngợm bẩn thỉu, còn có không ít những người khuyết tật cũng tập hợp ở đây.
Ăn xin cũng là một ngành nghề, bọn họ cũng là một xã hội nhỏ, người mới cũng phải tuân theo một số quy tắc.
Cùng ngành là kẻ thù, đây chính là luật bất thành văn rồi.
Một người ăn xin cao to vạm vỡ đúng dậy, bình thường hắn không ra ngoài ăn xin, bởi cơ thể vạm vỡ như hắn người ta cũng khó thông cảm.
Nhưng hắn là người quản lý đám ăn xin ở đây, tất cả mọi người đều phải nghe theo hắn.
Thấy có ba người mới đến, tên ăn xin này tiến tới, đá chân nhẹ một cái.
"Ba người mới tới hả, tên gì?"
Một người trong số đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra sát ý, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
"Tôi là Long Ích Huy".
Đúng vậy, ba người ăn mày mới đến này chính là Long Ích Huy, Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương.
Sau khi tỉnh lỵ xảy ra chuyện, ba người bọn họ đều sập bẫy, bị một thế lực mới đến tỉnh lỵ trừng trị vô cùng thảm thương.
Lão đại mới đến tỉnh lỵ tên là Cao Thâm, vốn đã có tiếng ở tỉnh lỵ nhưng không ngờ hắn dám chen chân vào địa bàn Đông Hải.
Đánh bọn họ trở tay không kịp, nên ba người mới rơi vào bước đường này.
Chân của Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương bị đánh gãy, bây giờ chân của bọn họ không thể đi được nữa, chỉ có thể quỳ dưới đất.
Dù gì cũng là lão đại một phương, bây giờ lại bị buộc phải đi ăn xin, đúng là vô cùng nhục nhã.
-----------------------