Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1239: Đại thiếu gia về rồi!

“Giết ông thì tôi được gì?”

Tần Lâm thoáng cười, sau đó thu kiếm lại.

“Nhưng tôi đến để giết cậu mà”.

Tiêu Tác trầm giọng nói.

"Ông có nguyên tắc của ông, còn tôi có đạo đức của tôi”.

Tần Lâm lãnh đạm nói.

“Hạng tám bảng Hổ, xem ra tôi không xứng rồi”.

Tiêu Tác tự giễu cợt, trong lòng cảm thấy đầy đau khổ, không ngờ bản thân lại thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.

"Tôi nợ cậu một mạng”.

Tiêu Tác nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng vạm vỡ vẫn không thể che giấu được vẻ cô đơn kia, cuối cùng ông ta biến mất vào màn đêm.

"Nhà họ Vu ở thủ đô, nếu các người đã muốn giết tôi thì đừng trách, sẽ có ngày tôi khiến cho các người phải trả giá”.

Ánh mắt Tần Lâm vừa sắc như dao vừa lạnh như băng.

........

Nhà họ Chu.

Một chiếc Rolls Royce dừng trước cổng nhà họ Chu, bỗng một thanh niên dáng người cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng bước xuống xe.

Anh ta mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính râm, dáng người vạm vỡ, trông vô cùng lạnh lùng, sắc mặt hết sức u ám.

Nhìn thấy đám bảo vệ đều quấn đầy băng, ánh mắt của người đàn ông ngay lập tức đanh lại, tức đến mức không thở được.

“Thứ khốn kiếp! Dám động vào người nhà họ Chu tao, chán sống rồi hả”.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Đại thiếu gia về rồi!”

“Đại thiếu gia về rồi!”

Người nhà họ Chu vô cùng kích động, cứ kêu lên trước đã.

Trong toàn bộ đại sảnh nhà họ Chu, lúc này mọi người đã tập trung đông đủ, tất cả đều do phụ nữ hỗ trợ, một số người trong số họ không thể xuống giường cũng không thể đến họp đại sảnh.

“Ông nội! Ông...”

Chu Khuê An hoàn toàn sốc, ngay cả ông nội cũng bị đánh đến mức này, băng bó khắp cả người, trong sảnh lớn không hề bỏ ghế mà là mấy chục chiếc giường, người không gãy tay thì gãy chân, tất cả bọn họ đều bị thương nặng.

"Chuyện này... sao có thể, chuyện này..."

Chu Khuê An siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

Trước khi quay về, anh ta hoàn toàn không thể ngờ lại có kết quả như vậy, nhưng khi nhìn thấy nhà họ Chu thì Chu Khuê An mới hoàn toàn sửng sốt.

Làm gì có lý nào như vậy, tất cả người nhà họ Chu đều bị đánh đến tàn phế, tất cả đàn ông trong nhà hoàn toàn thê thảm, bọn họ đều trở thành người tàn tật, hơn nữa còn là tàn tật suốt đời.

Vậy cũng được sao? Chẳng phải đang coi nhà họ Chu dễ bị bắt nạt à? Muốn làm gì thì làm ư?

Chu Khuê An chưa từng tức giận như vậy bao giờ, hơn nữa còn nghe nói Chu Vô Cực, người bạn thân nhất của anh ta từ nhỏ đã chết!

Bản thân đi xa ngần ấy năm, cũng đã ba năm không gặp Chu Vô Cực rồi, nhưng anh ta không ngờ lần này trở về lại chính là một lời chia tay giữa hai người bọn họ.

Chuyện ngày xưa dâng trào trong lòng, lúc này Chu Khuê An vô cùng tức giận, anh ta hận không thể chém tên đã giết Chu Vô Cực thành trăm nghìn mảnh!

Chu Vô Cực chết rồi, nhà họ Chu hoàn toàn bị đánh tàn phế, đối với những người luyện võ mà nói thì đều đã trở thành người tàn tật, còn đau hơn cái chết, hơn nữa nhà họ Chu cũng đã mất sạch thể diện, hoàn toàn trở thành trò cười ở thành phố Đông Hải, làm thế nào mà một đám tàn tật có thể trở thành thủ lĩnh của gia tộc võ đạo ở thành phố Đông Hải được chứ?

Mọi người trong nhà họ Chu lúc này đều ủ rũ, trông vô cùng khó coi, khi nhìn thấy Chu Khuê An tiến tới, trong lòng lập tức dâng trào căm phẫn, cuối cùng cũng có người có thể làm chủ cho bọn họ.

"Khuê An, ông rất vui vì cháu đã quay trở lại, lần này cháu nhất định phải báo thù cho nhà họ Chu chúng ta đấy”.

Khuôn mặt già nua của Chu Thái Lai đầy tâm sự, chuyện này đối với ông ta quả là một đả kích lớn, mọi thứ ập đến quá nhiều khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, liệu nhà họ Chu có bị hủy trong tay của mình hay không?

Chu Thái Lai khó mà tưởng tượng được, không ngờ nhà họ Chu lại bị tiêu diệt trong tay Tần Lâm, hơn nữa còn hoàn toàn không hề có sức phản kháng, bây giờ chỉ có Chu Khuê An mới có thể giải oan được cho nhà họ Chu.

"Ông nội đừng lo, bất kể là ai, cháu hứa với ông nhất định sẽ để hắn chết không có chỗ chôn! Mối thù của Vô Cực, nợ máu phải trả bằng máu, hắn sẽ phải đền cho nỗi nhục mà nhà họ Chu phải chịu đựng, cháu sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!”

"Khuê An, cháu đã về rồi, nhà họ Chu chúng ta sẽ được cứu, cháu nhìn xem, chúng ta đã bị tên khốn kiếp kia đánh đến mức nào, có mất mặt không cơ chứ”.

"Đúng thế, thù này không báo thì không phải quân tử! Thể diện nhà họ Chu, uy nghiêm của võ đạo thế gia, tất cả đều đã tan tành rồi”.

"Khuê An, cháu nhìn đi, không ai trong chúng ta có thể chống đỡ được nữa, tất cả chúng ta đều đã trở thành người tàn phế, Tần Lâm này ra tay quá độc ác, người nhà họ Chu chúng ta có dây gì vào hắn chứ? Đã vậy hắn còn nói bản thân rất nhân từ rồi, nếu không thì hắn cũng đã giết hết tất cả chúng ta”.

"Thằng chó! Thật quá kiêu ngạo, chỉ tiếc rằng chẳng có ai trong chúng ta là đối thủ của hắn. Tất cả đều bị hắn đánh cho ra bã, thằng bé Vô Cực cũng chỉ mới hơn hai mươi, không ngờ lại bị Tần Lâm giết chết”.

"Cậu chưa thấy Vô Cực chết thảm như thế nào đâu, đầu của anh ấy bị đá đến nổ tung”.

Người này nói một tiếng người kia nói một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu, người nhà họ Chu thật sự đã nổi điên, bọn họ hận không thể ngũ mã phanh thây Tần Lâm ra, nếu vậy thì cũng chưa chắc sẽ làm cho bọn họ nguôi ngoai được.

Bây giờ bọn họ đã có người chống lưng, nên càng cảm thấy kích động không nói nên lời, chỉ có Chu Khuê An mới có thể báo thù cho bọn họ.

Chu Khuê An thực sự là người mạnh nhất trong nhà họ Chu, tuy còn trẻ nhưng địa vị và thực lực của anh ta đều không ai sánh được, hôm nay Chu Khuê An đến để báo một mối thù.

“Đủ rồi!”

Chu Khuê An thấp giọng quát lên, khiến cho tất cả mọi người lập tức im bặt, lúc này Chu Khuê An đã vô cùng tức giận, cái chết của Chu Vô Cực, cảnh tan hoang của nhà họ Chu, tất cả đều đang kích thích anh ta, hôm nay nhất định phải đi giết Tần Lâm!

"Ông nội đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Chu khổ sở vô ích, mọi việc còn lại cứ giao cho cháu”.

Chu Khuê An trầm giọng nói.



"Được! Tốt, tốt lắm! Cháu trai của ông đúng là có tiền đồ, nhà họ Chu chúng ta trơ mắt nhìn Vô Cực chết mà không làm được gì, bây giờ cháu đã quay lại, cuối cùng chúng ta cũng có người chống lưng rồi”.

Ánh mắt Chu Thái Lai vô cùng nghiêm túc, bây giờ ông ta đã trở thành một kẻ tàn phế rồi, danh tiếng của ông ta vang khắp thành phố Đông Hải, không ngờ về già lại lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Tần Lâm làm nhục, điều này đối với Chu Thái Lai mà nói thì còn đau hơn gấp mấy lần nỗi đau da thịt.

Đúng là mất mặt, trong số các võ đạo thế gia ở thành phố Đông Hải thì đây chính là điều nhục nhã nhất.

"Không xong rồi, không xong rồi!"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"Hoảng sợ cái gì, có chuyện gì từ từ nói không được sao? Không thấy đại thiếu gia vừa trở về à?"

Chu Thái Lai cau mày.

“Thiếu gia”.

Người bảo vệ gật đầu liên tục, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.

"Có chuyện gì thì nói đi”.

Chu Khuê An nói.

“Nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp bị giết rồi”.

Người bảo vệ vội vàng nói.

“Ai?”

Chu Thái Lai thất kinh hồn vía.

“Diệp Thiên Long, thiếu gia thiên tài của nhà họ Diệp cũng bị Tần Lâm giết chết rồi, bây giờ toàn bộ người nhà họ Diệp đều đang nổi cơn tam bành, bọn họ hận không thể chém tên Tần Lâm kia thành từng mảnh!"

Người bảo vệ nói với vẻ kinh hãi.

"Tên Tần Lâm này thực sự tàn nhẫn như mọi người nói sao? Năm đó, cháu cũng cần có một số thủ đoạn mới thắng được Diệp Thiên Long, xem ra Tần Lâm này thực sự không hề đơn giản. Diệp Thiên Long mạnh hơn Vô Cực rất nhiều, không ngờ anh ta cũng bị giết, chẳng trách, đúng là không có gì lạ. Ha ha ha”.

Chu Khuê An cười phá lên, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt, trong lòng tràn đầy chiến ý.

"Tần Lâm này quả thực không thể coi thường, Khuê An, cháu nhất định phải cẩn thận”.

Chu Thái Lai vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ nhà họ Chu chỉ còn lại mỗi Chu Khuê An là người có thể lật ngược tình thế.

"Cháu muốn quyết đấu một trận sinh tử với hắn, đến lúc đó phải mời người của ba gia tộc đến xem, chính tay cháu sẽ giết hắn”.

Chu Khuê An vô cùng tự tin, khí thế hào hùng toát ra, khiến cho Chu Thái Lai cũng phải kinh ngạc.

"Khuê An? Thực lực của cháu lại có tiến bộ rồi à”.

Ánh mắt Chu Thái Lai vô cùng nghiêm túc, bây giờ ông ta đã trở thành một kẻ tàn phế rồi, danh tiếng của ông ta vang khắp thành phố Đông Hải, không ngờ về già lại lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Tần Lâm làm nhục, điều này đối với Chu Thái Lai mà nói thì còn đau hơn gấp mấy lần nỗi đau da thịt.

Đúng là mất mặt, trong số các võ đạo thế gia ở thành phố Đông Hải thì đây chính là điều nhục nhã nhất.

"Không xong rồi, không xong rồi!"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"Hoảng sợ cái gì, có chuyện gì từ từ nói không được sao? Không thấy đại thiếu gia vừa trở về à?"

Chu Thái Lai cau mày.

“Thiếu gia”.

Người bảo vệ gật đầu liên tục, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.

"Có chuyện gì thì nói đi”.

Chu Khuê An nói.

“Nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp bị giết rồi”.

Người bảo vệ vội vàng nói.

“Ai?”

Chu Thái Lai thất kinh hồn vía.

“Diệp Thiên Long, thiếu gia thiên tài của nhà họ Diệp cũng bị Tần Lâm giết chết rồi, bây giờ toàn bộ người nhà họ Diệp đều đang nổi cơn tam bành, bọn họ hận không thể chém tên Tần Lâm kia thành từng mảnh!"

Người bảo vệ nói với vẻ kinh hãi.

"Tên Tần Lâm này thực sự tàn nhẫn như mọi người nói sao? Năm đó, cháu cũng cần có một số thủ đoạn mới thắng được Diệp Thiên Long, xem ra Tần Lâm này thực sự không hề đơn giản. Diệp Thiên Long mạnh hơn Vô Cực rất nhiều, không ngờ anh ta cũng bị giết, chẳng trách, đúng là không có gì lạ. Ha ha ha”.

Chu Khuê An cười phá lên, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt, trong lòng tràn đầy chiến ý.

"Tần Lâm này quả thực không thể coi thường, Khuê An, cháu nhất định phải cẩn thận”.

Chu Thái Lai vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ nhà họ Chu chỉ còn lại mỗi Chu Khuê An là người có thể lật ngược tình thế.

"Cháu muốn quyết đấu một trận sinh tử với hắn, đến lúc đó phải mời người của ba gia tộc đến xem, chính tay cháu sẽ giết hắn”.

Chu Khuê An vô cùng tự tin, khí thế hào hùng toát ra, khiến cho Chu Thái Lai cũng phải kinh ngạc.

"Khuê An? Thực lực của cháu lại có tiến bộ rồi à”.

"Chỉ cần một bước nữa thôi, chắc có thể sẽ trở thành cao thủ huyết mạch”.

Chu Khuê An đứng khoanh tay nói.

Người nhà họ Chu ở xung quanh đều thay đổi sắc mặt, chỉ còn một bước nữa là có thể tới được cao thủ huyết mạch sao? Đó là niềm khao khát của bao nhiêu người chứ, cho dù có là tổ tiên của nhà họ Chu, thì trong vòng cả trăm năm cũng chỉ có một người đạt tới cảnh giới cao thủ huyết mạch.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK