Lúc này một nguồn năng lượng trong cơ thể không ngừng thay đổi kỳ kinh bát mạch của Tần Lâm.
Bảy kinh mạch tràn ngập khí tức kinh khủng không gì sánh bằng, càng ngày càng hung hăng. Mạch thứ tám - đốc mạch dưới sự tấn công của bảy mạch còn lại như đê vỡ vì lũ vậy. Cuối cùng Tần Lâm cũng đã đột phá.
Tần Lâm vô cùng kích động, anh đột phá thành công bát mạch rồi, một khắc kia, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách mạch đều nối liền với nhau, dường như không còn tí trở ngại nào nữa.
Tần Lâm nắm chặt hai tay, khí trong đan điền chảy với tốc độ kinh khủng, nó xông lên nắm đấm của anh. Một quyền đánh ra, lôi động núi sông, dường như thiên địa cũng phải không ngừng run rẩy dưới nắm đấm của anh.
Bởi vì giờ khắc này, anh có thể dễ dàng sử dụng kình khí trong cơ thể của mình, dễ dàng thu phát, thành thạo hơn nhiều so với ban đầu.
Tần Lâm cảm giác được mình cuối cùng thay đổi triệt để rồi, bát mạch tương thông, hỗ trợ lẫn nhau, anh có thể tùy ý điều động khí trong khí hải đan điền, loại khí này chính là khí mà bọn họ tu luyện, khí động càn khôn, vừa động liền làm rung chuyển tứ phương tám hướng!
"Có vẻ như con thành công rồi, ha ha ha, được lắm, được lắm".
Lăng Nhật Thiên dường như còn kích động hơn cả Tần Lâm, đan dược của ông cuối cùng cũng hiệu quả, sự nỗ lực của ông không uổng phí.
Tần Lâm cười híp mắt nhìn Lăng Nhật Thiên.
"Thấy thế nào, ông già, có muốn đánh một trận không?"
Lăng Nhật Thiên hơi sửng sốt, đánh một trận? Nhóc là đối thủ của ta chắc?
"Thằng nhãi này, mới đột phá liền muốn dùng ta để luyện tay? Con không biết tự lượng sức mình ghê? Lão phu đã đột phá bát mạch được hai mươi năm rồi, con còn muốn đấu với ta á, ha ha ha?"
Tần Lâm thở dài một hơi.
"Thế người có dám đấu một trận không? Chẳng nhẽ người sợ bị con đánh cho một trận à, đến lúc đó thì mất mặt lắm? Con thấy người chỉ có chút xíu bản lĩnh thôi".
"Thằng nhãi, con nghĩ ta sợ con chắc, không biết trời cao đất dày, có vẻ như ta phải dạy cho con một bài học".
"Vậy thì đấu thôi, con muốn xem xem rốt cuộc người đỡ được mấy quyền của con".
Tần Lâm hứng thú bừng bừng, cơ thể của anh lúc này vô cùng đói khát, anh cũng ngứa tay lắm rồi, bây giờ anh chỉ muốn tìm một đối thủ thực sự để đánh một trận ra trò thôi.
"Có chút tài lẻ mà định múa rìu qua mắt thợ hả. Con còn non lắm, cho dù đã là cao thủ bát mạch nhưng con còn lâu mới là đối thủ của ta".
"Cũng chưa chắc đâu, tiếp chiêu!"
Tần Lâm không hề do dự mà ra tay, anh xông thẳng về phía Lăng Nhật Thiên, sức mạnh kinh khủng tựa như dời non lấp biển không ngừng tuôn ra, quyền đầu nặng cả ngàn cân ép sát đối phương.
Thế tấn công của Tần Lâm vô cùng hung ác, cũng vô cùng bá đạo, anh dùng khí thế hung mãnh nhất để đối đầu với Lăng Nhật Thiên.
Cách này khiến Tần Lâm đạt được lợi ích lớn nhất, đối mặt với thế tấn công điên cuồng của anh, sắc mặt của Lăng Nhật Thiên dần nghiêm túc hẳn. Vốn chỉ định đánh chơi với Tần Lâm một tí nhưng bây giờ có vẻ như thằng nhãi này muốn tốc chiến tốc thắng đây, như thế thì chẳng phải đang coi thường lão phu đây sao, còn lâu nhé?
Lăng Nhật Thiên còn lâu mới cúi đầu nhận thua, lúc này ông bắt đầu tung nắm đấm về phía anh, quyền quyền va vào nhau, hai người đánh tới đánh lui, vô cùng kinh khủng.
Cuối cùng thì cửa gỗ cũng bị hai người đạp rớt, chiến trường chuyển ra bên ngoài.
Hai người nghênh đón gió tuyết, đứng trên đỉnh núi quyết chiến một trận.
Với Tần Lâm và Lăng Nhật Thiên, trận chiến này vô cùng quan trọng, một người muốn chứng minh thực lực của mình sau khi đột phá, người kia lại quyết không chịu thua, dù sao cũng là sư thúc tổ của núi Côn Luân, nếu mà thua thì mất mặt chết mất.
Bốp! Binh! Bốp!
Từng quả đấm của Lăng Nhật Thiên rơi xuống, như cuồng phong vũ bão vậy, Tần Lâm đúng là hơi xem thường ông cụ rồi, sức chiến đấu của ông không hề kém hơn anh, không ngờ ông lão hơn bảy mươi tuổi này lại có khí lực tương đương với anh, đúng là quá khiếp sợ.
Nhưng đối với Lăng Nhật Thiên mà nói, Tần Lâm mới là cơn ác mộng trong sâu thẳm tâm trí ông!
Lăng Nhật Thiên đã đột phá bát mạch hơn hai mươi năm rồi, còn Tần Lâm thì mới đột phá, vậy mà anh có thể đánh ngang tay với ông, đây đúng là sự sỉ nhục với Lăng Nhật Thiên.
Tuyệt đối không thể thua!
Hai người một lòng quyết chiến, tràn ngập tự tin với trận đấu này.
Tần Lâm càng đánh càng thuận tay, hơn nữa thực lực của anh đã đạt đến độ hoàn mỹ, đây rõ ràng không phải tin tốt với Lăng Nhật Thiên, dẫu sao ông đã có tuổi, sức cũng có hạn.
Gió giật tuyết rơi càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho hai người càng ngày càng kích động, đánh tới đánh lui, bóng người như gió như chớp lướt qua làn tuyết.
Thực lực của Lăng Nhật Thiên khiến Tần Lâm kinh ngạc, sư thúc tổ thấm nhuần Đông y này đâu phải là một con mọt sách, không thể xem thường thực lực của ông được.
Lúc này Lăng Dật Nhiên đang ngồi trong nhà gỗ, vì lo lắng cho ông nội và Tần Lâm nên đi ra. Vừa bước ra, cô vô cùng kinh ngạc, sao hai người này lại đánh nhau vậy?
"Ông nội, Tần Lâm, sao hai người lại đánh nhau, mau dừng tay!"
Lăng Dật Nhiên đứng bên lo lắng kêu gào nhưng hai người này không nghe, ngược lại càng đánh càng hăng, dẫu sao khi có trọng tài chứng kiến bọn họ càng phải gắng sức.
Nhất là Lăng Nhật Thiên, đời này ông chưa thua ai, trừ Tần Trì!
Bây giờ thằng nhãi ấy không trở lại, con trai nó lại muốn bắt nạt ta? Không có cửa đâu!
Nhưng lòng tin của ông cụ ngày càng giảm dần, tâm cũng dần giao động. Dẫu sao ông cũng đến tuổi này rồi, giao chiến hồi lâu với Tần Lâm cũng khó chiếm được ưu thế.
Bây giờ Tần Lâm đổi khách thành chủ, Lăng Nhật Thiên biết hôm nay khó thắng dễ thua rồi.
Nhưng khiến Lăng Nhật Thiên kinh ngạc là Tần Lâm lại lựa chọn rút lui. Sự xuất hiện của Lăng Dật Nhiên đã khiến Tần Lâm quyết định không sống mái một trận với ông cụ nữa, dù sao anh cũng thử nghiệm được năng lực của mình rồi, có đánh nữa cũng vô nghĩa.
Lúc này, trọng quyền của hai người lui dần. Khóe miệng của Tần Lâm khẽ nhếch lên, dù sao anh có thể đột phá được bát mạch cũng nhờ vào Lăng Nhật Thiên, nếu không có ông sao anh đột phá được chứ?
"Người thắng, sư thúc tổ".