Chương 620: Miễn phí
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, Thái Thái đúng là con người lương thiện.
Người đẹp tốt bụng đúng là từ dùng để miêu tả cô ấy.
Thái Thái cắn môi nói: "Hai năm nay tôi làm người mẫu cũng kiếm được một ít tiền quảng cáo, để dành được hơn một triệu, vốn định mua nhà, nhưng bây giờ để cho cô ta mượn trước đi".
Tần Lâm cười khổ, xoa đầu Thái Thái
"Được rồi, không cần đâu, không có gì to tát cả, để tôi giúp cô hỏi thử".
Tần Lâm gọi điện thoại cho Mạnh Văn Cương, nói vài câu đơn giản, Mạnh Văn Cương cười nói.
"Tiểu sư huynh yên tâm, tôi sẽ hỏi giúp tiểu sư huynh ngay đây".
Tầm mười phút sau, một chiếc Audi A8 đỗ trước cửa, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, vội vã bước nhanh lên lầu.
Quản lý và phục vụ nhìn thấy đều hoang mang.
"Ông chủ!"
Đây không phải ông chủ sao?
Sao đột nhiên lại đến đây chứ? Hơn nữa còn có chút luống cuống?
Chẳng lẽ ông chủ biết chuyện tủ rượu ở tầng ba bị đổ vỡ?
Chắc không phải chứ, ông chủ của bọn họ cũng là nhân vật có quyền có thế, mười triệu đối với ông ấy là cái gì, không đến nỗi phải vội vàng như vậy?
Ông chủ bước nhanh lên lầu hai, nhìn thấy Tần Lâm và Thái Thái liền hỏi thử.
"Cậu có phải là cậu Tần không?"
Tần Lâm nói: "Là tôi".
"Chào cậu, tôi là ông chủ của nhà hàng này, tôi họ Phùng, ngại quá để cậu đợi lâu rồi, tôi nghe nói bạn của cậu làm vỡ mấy chai rượu, hình như có chút hiểu nhầm, tôi phải đích thân đến đây xem thử".
Tần Lâm cười: "Ông chủ Phùng, ông cứ lên trên xem đi, cả tủ rượu đều vỡ rồi".
Ông chủ Phùng khoát tay tỏ vẻ không quan tâm: "Không sao đâu, vài chai rượu thôi mà".
Mặc dù giá trị phải hơn mười triệu, nhưng đối với ông chủ Phùng thì chỉ là chuyện nhỏ.
Được trò chuyện với Tần Lâm, trao đổi số điện thoại và làm quen với anh là ông chủ Phùng đã cảm thấy rất may mắn rồi.
Quản lý nhanh chóng đưa A Nhã xuống.
A Nhã nghe nói không cần phải đền tiền nữa liền vô cùng ngạc nhiên, ít nhất cũng phải trên mười triệu đó.
A Nhã cũng đã chuẩn bị tinh thần đền tiền, nếu không được thì sẽ đi vay mượn khắp nơi, hoặc là sẽ thế chấp nhà.
Bạn của Thái Thái có thể giúp thì cũng chẳng giúp được nhiều, giảm nửa giá là giỏi lắm rồi.
Nhưng không ngờ lại được miễn phí luôn!
Mười triệu đó, nói miễn phí là miễn phí sao, thân phận của người đàn ông này đúng là không bình thường mà!
A Nhã ngày càng đố kỵ với Thái Thái, tại sao chứ, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể tìm được một đại gia vừa trẻ lại vừa tài giỏi như vậy?
Còn đại gia mà cô ta tìm được thì toàn bỏ cô ta giữa đường!
A Nhã ngủ với ông ta mấy lần rồi, vậy mà vẫn bỏ cô ta lại để chạy, A Nhã tức muốn chết đi được.
"A Nhã, không sao rồi, cô có thể đi rồi đó".
A Nhã lạnh nhạt nhìn Thái Thái một cái, nói tiếng cảm ơn rồi đi.
Ánh mắt đó khiến Tần Lâm có chút khó chịu, lạnh lùng nói: "Thái Thái, có một số người hình như không cảm kích cho lắm đâu?"
Vẻ mặt Thái Thái lúng túng, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thôi bỏ đi, cảm ơn anh Tần".
Tần Lâm cũng không nói gì, dù gì anh cũng chỉ giúp Thái Thái thôi, còn A Nhã có đức hạnh gì chứ, Tần Lâm chẳng thèm quan tâm cô ta.
Sau khi hai người ăn cơm xong liền đi dạo xung quanh.
Tần Lâm nói: "Buổi tối cô ăn có bốn cái há cảo, không đói sao?"
Mặc dù Thái Thái rất gầy, nhưng dù gì cũng gần mét tám nên chắc lượng thức ăn cũng không ít, ăn mỗi ít như vậy sao có thể chịu đựng được chứ?
Thái Thái cười: "Hai hôm nữa tôi phải tham gia cuộc thi, không được ăn nhiều, phải khống chế lượng thức ăn".
"Ồ? Hai ngày nữa phải thi đấu sao? Cuộc thi gì vậy?" Tần Lâm hỏi.
"Là cuộc thi tuyển chọn hoa hậu Châu Á, mỗi tỉnh sẽ có một người được tham gia vòng chung kết".
Tần Lâm gật đầu: "Với năng lực của cô, vòng tuyển chọn này chắc không thành vấn đề đâu?"
Thái Thái cười rồi gật đầu: "Chắc không thành vấn đề, hơn nữa ở tỉnh Hán Đông này cũng chẳng có đồng nghiệp nào giỏi hơn tôi cả".
Trong ngành này mặc dù cạnh tranh rất ác liệt nhưng Thái Thái cũng nổi tiếng, hơn nữa còn có thành tích, quan hệ rộng, chỉ là vòng tuyển chọn thôi, chắc không có đối thủ nào đáng gờm.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, thì đột nhiên điện thoại của Thái Thái kêu lên.
"Xin lỗi anh Tần, tôi đi nghe điện thoại".
Nói xong, Thái Thái bắt máy.
"Chị Triệu? Cái gì? Nhà tài trợ của em rút lui rồi sao?"
Thái Thái có chút không chịu được, nhà tài trợ đang yên đang lành tự nhiên lại rút lui?
Bên kia điện thoại nói: "Thái Thái, có chuyện này chị phải nói với em, A Nhã đăng ký thi ở tỉnh Hán Đông chúng ta".
Thái Thái chau mày: "Cái gì, A Nhã sao lại đăng ký thi ở tỉnh Hán Đông? Cô ta có phải là người của tỉnh Hán Đông đâu!"
"Chị cũng không biết, dù gì A Nhã cũng đăng ký rồi, có vài nhà tài trợ chạy sang bên A Nhã rồi, em cũng không cần lo, em liên hệ với vài nhà tài trợ khác xem, cuộc thi tuyển chọn lần này ai nhiều nhà tài trợ hơn thì thắng, em hiểu chưa?"
Thái Thái gật đầu: "Em biết rồi chị Triệu".
Nói xong liền cúp máy.
Tần Lâm nhìn thấy Thái Thái mặt mày ủ rũ, hỏi: "Sao mà ủ rũ thế?"
Thái Thái thở dài: "Không biết có chuyện gì mà A Nhã lại chạy sang Hán Đông để đăng ký, trước đây cô ta đăng ký thi ở tỉnh Nam Giang, ở Nam Giang cô ta cũng không có đối thủ, cuộc thi tuyển chọn nắm chắc phần thắng rồi, không biết tại sao lại quay lại đây".
Tần Lâm cũng có chút tò mò: "Trước đây cô ta là người Hán Đông?"
Thái Thái gật đầu: "Đúng vậy, trước đây cô ta là người tỉnh Hán Đông, nhưng vì để tránh cạnh tranh với tôi, nên đã cố ý chuyện hộ khẩu sang tỉnh Nam Giang, như vậy cả hai người đều có thể cùng vào chung kết, hôm nay không biết làm sao lại chạy sang tỉnh Hán Đông".
Tần Lâm nhớ đến ánh mắt trước khi rời đi của A Nhã, cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Cô A Nhã này e là muốn đối đầu với cô rồi?"
"Hả? Không phải chứ?" Thái Thái không thể nào hiểu nổi, dù gì mới vừa nãy cô ấy mới giúp A Nhã, sao có thể lấy oán báo ân chứ?
Thái Thái gọi điện thoại cho A Nhã, tút tút vài tiếng rồi bị ngắt, lần thứ hai thì không gọi được luôn.
Thái Thái chau mày, mặc dù không muốn tin nhưng rõ ràng là bây giờ A Nhã đang muốn đối đầu với cô ấy.
Đố kỵ?
Vừa rồi ở trong nhà hàng, nếu không phải Thái Thái giúp cô ta thì e rằng A Nhã sẽ phải bồi thường mười triệu, đế lúc đó cô ta không có tiền đền thì không chỉ là vấn đề tiền bạc mà rất có thể còn phải ngồi tù.
Lúc cô ta cầu xin Thái Thái thái độ rất thành khẩn, nhưng không ngờ khi đã giải quyết xong lại lật mặt nhanh như vậy, còn không thèm nghe điện thoại, đến một câu giải thích cũng không có.
Thái Thái gọi điện cho một chị đại gia.
"Alo, chị Tôn, em là Thái Thái, mấy hôm nữa em có tham gia cuộc thi tuyển chọn của tỉnh Hán Đông, nhưng A Nhã cũng đăng ký thi ở tỉnh Hán Đông cùng em... Cái gì! Chị tài trợ cho A Nhã rồi? Tại, tại sao vậy!"
"Em đã làm sai chỗ nào sao?"
-----------------------