Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1268: Ông lão bí ẩn!

“Ông lão, tôi khuyên ông nên thành thật đi, nếu không tôi sợ ông sẽ thịt nát xương tan đấy”.

Tần Lâm nhún vai nói.

“Không thử sao biết được chứ? Cả đời này lão già tôi chưa từng chịu thua ai, nếu như cậu có thể khiến tôi cúi đầu thì tôi phải cảm ơn tổ tông tám đời nhà cậu”.

Ông cụ cười nói.

Tần Lâm nhíu mày, trông lão hòa thượng này có vẻ không phải là dạng vừa đâu.

“Ăn nói ngông cuồng, vậy thì đừng trách tôi không nương tay với người trẻ”.

Ánh mắt ông cụ lạnh lùng, ra tay trước, trường quyền mạnh mẽ, lao thẳng về phía Tần Lâm.

Trông già yếu như sắp xuống lỗ nhưng động tác lại mạnh mẽ như sấm chớp, Tần Lâm không ngờ tới điểm này, cú đấm của ông ta nhanh chóng và mãnh liệt, khác xa so với sự lề mề chậm chạp vừa nãy.

Ông lão này giống như lò luyện khổng lồ, nổ tung trước mặt Tần Lâm.

Cú đấm chưa đến thì Tần Lâm đã hành động, một luồng sức mạnh vô hình ùa ra, cú đấm của anh rung lên tung hoành ngang dọc, chuẩn bị nghênh chiến.

Uy lực của ông lão khiến Tần Lâm bất ngờ, khí thế tấn công mạnh mẽ như vũ bão, không thể nào chống đỡ nổi, cú đấm nổ tung trong không trung, không ngừng vang vẳng bên tai, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên mới xuất hiện âm thanh như thế.

Tần Lâm không dám sơ xuất, ông lão này tuổi cao nhưng lại giống như một con mãnh hổ xuống núi, chấn động bốn phương.

Tần Lâm tấn công hết sức, tung cú đấm liên tục, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, hai bên giao đấu với nhau, Tần Lâm dùng vòm cuộn để tiếp chiêu, bốn lạng đẩy ngàn cân, hai bên đánh trả liên tục, có điều rõ ràng là ông lão chiếm ưu thế tuyệt đối.

Ánh mắt của Tần Lâm tràn đầy sự ngạc nhiên, càng đánh càng kinh sợ, một ông lão trông có vẻ yếu ớt nhưng sao thực lực lại lợi hại như thế chứ?

Lẽ nào ông ta là Không Hành?

Nhưng chắc không phải đâu, nếu như là Không Hành sao lại ra tay tàn nhẫn với mình như thế chứ? Hơn nữa rõ ràng ông ta biết bố anh bảo anh đến, chuyện này ngày càng kỳ lạ.

Nhưng Tần Lâm nhất định phải dốc hết sức chiến đấu, chỉ khi cú đấm của anh đánh bại người khác thì anh mới có thể quyền lợi nhiều hơn, rõ ràng giữa hai người nếu như Tần Lâm thua thì anh sẽ phải chịu sự áp bức.

Cho dù đối mặt với một ông lão thì Tần Lâm cũng không hề do dự, rất có khả năng sức mạnh của ông ta ở trên anh, hai người giao đấu tầm mười chiêu, chưa phân thắng bại, lần này Tần Lâm không hề nương tay mà đánh hết sức mình.

Trước đây lúc chiến đấu với Lawrence Anegie, Tần Lâm không hề cảm thấy mất sức lực như này, nhưng ông lão này đã cho anh một bài học, khiến anh biết được thế nào là người còn có người giỏi hơn, trời còn có trời cao hơn!

Không biết sức mạnh của bố ra sao nhưng tuyệt đối không phải người mà anh có thể so tài được, còn ông cụ này lại một lần nữa gây sức ép lớn cho Tần Lâm, sức áp chế đáng sợ này chính là sự tự tin xuất phát từ nơi sâu thẳm trong lòng.

Tần Lâm không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc ông lão này mạnh như thế nào?

Nhưng anh là cao thủ đã đả thông sáu kinh mạch, mặc dù không nhìn ra nhưng anh đoán ít nhất ông ta cũng đã đả thông bốn hoặc năm kinh mạch mới có uy lực như thế, sự bá đạo hiện rõ, cú đấm mãnh liệt, sức mạnh kinh sợ.

Nhìn gầy gò khô héo như cành củi nhưng ông lão này lại gây ra sức ép đáng sợ cho anh, dường như trong cơ thể gầy gò kia ẩn giấu một con rồng thượng cổ vậy.

Mạnh mẽ mà thần bí, bá đạo mà dữ dội!

Tần Lâm dần dần ổn định được cục diện, cú đấm trai trẻ, lực phản đòn của anh cũng rất mạnh mẽ, mặc dù ông cụ chiếm ưu thế nhưng muốn gây sức ép khiến anh không còn sức ra tay là điều không thể nào.

Tần Lâm ứng biến linh hoạt, thế tấn công phòng thủ thái cực quyền toàn diện lúc này đã được dùng một cách triệt để.



Phòng thủ để tấn công, cho dù gió từ tám phương tới thì tôi vẫn sừng sững bất động!

“Không ngờ rằn cậu còn trẻ mà thủ đoạn lại đáng sợ như thế, xem ra tôi đã coi thường cậu rồi”.

Ông lão cười bí hiểm, tiếp tục ra tay, sự máu chiến hiện rõ trong ánh mắt.

“Ông cũng không tồi, sắp xuống lỗ rồi mà vẫn đánh nhau giỏi như thế, già rồi mà không chết thì coi là giặc, ông không chết là có ý đồ gì chứ?”

Tần Lâm cười khẩy, cuộc chiến của hai người lại được nâng cấp, có điều đạo lý cú đấm trai tráng không bao giờ thay đổi, mặc dù ông cụ rất mạnh nhưng so với Tần Lâm thì cú đấm của anh mạnh hơn, bá đạo hơn và cũng duy trì lâu hơn!

Mặc dù về mặt tốc độ Tần Lâm không đấu lại được ông lão nhưng không có nghĩa là sức mạnh của anh hoàn toàn không bằng ông ta, hai người càng đánh càng dữ dội, Tần Lâm dần chiếm ưu thế, cuối cùng đã vượt lên trên.

Vẻ mặt ông lão sững sờ và kỳ quái, ông ta không ngờ rằng Tần Lâm lại có thể chiến thắng trong sự ổn định, dần dần chế áp ông.

Tần Lâm nhảy lên, bước đi như bay đánh tay không, liên tục thu nhỏ không gian của ông lão, khiến ông rơi vào bế tắc, hành động khó khăn.

Tận dụng lợi thế của bản thân để chiến đấu!

Ông lão tuyệt đối không dùng được phương thức này, bởi vì tinh khí thần của ông không bằng Tần Lâm, cứ tiếp tục đánh như thế ông lão sẽ chịu thiệt hại, anh đã ăn một phát đấm của ông ta, cũng đã đáp trả lại, dần dần ông lão nhận ra mục đích của Tần Lâm, cơ thể của anh cường tráng, hoàn toàn có thể gắng sức được, nhưng bản thân ông ta thì không được.

“Cái đồ xảo quyệt! Xem ra hôm nay không dạy dỗ cho cậu một bài học thì cậu không biết trời cao đất dày”.

Ánh mắt ông lão sáng lên, ngày càng rực rỡ chói lọi.

“Bát nhã vô tương! Tiểu bát nhã chưởng!”

Quyền phong trong tay ông lão biến thành chưởng, đấm một cú mãnh liệt dễ như trở bàn tay!

Tiểu bát nhã chưởng là tuyệt chiêu của ông lão, uy lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa kỳ quái biến đổi liên tục, là một trong bí mật Phật Môn, ngay cả Thiếu Lâm 72 tuyệt chiêu cũng không nằm trong đó.

Bát nhã chưởng như gió như điện, di chuyển theo gió, đi theo người, dần dần chiếm ưu thế, Tần Lâm lại một lần nữa rơi vào thế bị động.

Có điều trong trận chiến này Tần Lâm lại thấy rất vui, càng đánh càng vui, ông lão mạnh hơn nhiều so với tên Lawrence Anegie trước đây, hơn nữa việc đấu với một cao thủ như thế cũng có ích cho việc trưởng thành của anh, chỉ khi không ngừng chiến đấu mới có được kinh nghiệm, mới có thể phát triển bản thân, đây là một quá trình bắt buộc phải trải qua.

Đối diện với cú nổ liên hoàn của ông lão, mặc dù sức của Tần Lâm không thua kém nhưng không hề bị đánh bại ngay mà có sự đột phá, thăng hoa, càng đánh càng hăng, sức lực của Tần Lâm cũng dần ổn định, anh ngày càng tự tin.

Cao thủ sáu mạch, so về cường độ và sự nhanh nhạy anh không hề thua kém ông cụ, vì thế anh dần dần chiếm được vị trí bất bại.

Nhưng muốn biết tung tích của Không Hành hay nói cách khác người này có phải không hành hay không, Tần Lâm phải đánh bại ông ta thì mới biết được.

Ông lão cười bí hiểm, tiếp tục ra tay, sự máu chiến hiện rõ trong ánh mắt.

“Ông cũng không tồi, sắp xuống lỗ rồi mà vẫn đánh nhau giỏi như thế, già rồi mà không chết thì coi là giặc, ông không chết là có ý đồ gì chứ?”

Tần Lâm cười khẩy, cuộc chiến của hai người lại được nâng cấp, có điều đạo lý cú đấm trai tráng không bao giờ thay đổi, mặc dù ông cụ rất mạnh nhưng so với Tần Lâm thì cú đấm của anh mạnh hơn, bá đạo hơn và cũng duy trì lâu hơn!

Mặc dù về mặt tốc độ Tần Lâm không đấu lại được ông lão nhưng không có nghĩa là sức mạnh của anh hoàn toàn không bằng ông ta, hai người càng đánh càng dữ dội, Tần Lâm dần chiếm ưu thế, cuối cùng đã vượt lên trên.

Vẻ mặt ông lão sững sờ và kỳ quái, ông ta không ngờ rằng Tần Lâm lại có thể chiến thắng trong sự ổn định, dần dần chế áp ông.

Tần Lâm nhảy lên, bước đi như bay đánh tay không, liên tục thu nhỏ không gian của ông lão, khiến ông rơi vào bế tắc, hành động khó khăn.

Tận dụng lợi thế của bản thân để chiến đấu!

Ông lão tuyệt đối không dùng được phương thức này, bởi vì tinh khí thần của ông không bằng Tần Lâm, cứ tiếp tục đánh như thế ông lão sẽ chịu thiệt hại, anh đã ăn một phát đấm của ông ta, cũng đã đáp trả lại, dần dần ông lão nhận ra mục đích của Tần Lâm, cơ thể của anh cường tráng, hoàn toàn có thể gắng sức được, nhưng bản thân ông ta thì không được.

“Cái đồ xảo quyệt! Xem ra hôm nay không dạy dỗ cho cậu một bài học thì cậu không biết trời cao đất dày”.

Ánh mắt ông lão sáng lên, ngày càng rực rỡ chói lọi.

“Bát nhã vô tương! Tiểu bát nhã chưởng!”

Quyền phong trong tay ông lão biến thành chưởng, đấm một cú mãnh liệt dễ như trở bàn tay!

Tiểu bát nhã chưởng là tuyệt chiêu của ông lão, uy lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa kỳ quái biến đổi liên tục, là một trong bí mật Phật Môn, ngay cả Thiếu Lâm 72 tuyệt chiêu cũng không nằm trong đó.

Bát nhã chưởng như gió như điện, di chuyển theo gió, đi theo người, dần dần chiếm ưu thế, Tần Lâm lại một lần nữa rơi vào thế bị động.

Có điều trong trận chiến này Tần Lâm lại thấy rất vui, càng đánh càng vui, ông lão mạnh hơn nhiều so với tên Lawrence Anegie trước đây, hơn nữa việc đấu với một cao thủ như thế cũng có ích cho việc trưởng thành của anh, chỉ khi không ngừng chiến đấu mới có được kinh nghiệm, mới có thể phát triển bản thân, đây là một quá trình bắt buộc phải trải qua.

Đối diện với cú nổ liên hoàn của ông lão, mặc dù sức của Tần Lâm không thua kém nhưng không hề bị đánh bại ngay mà có sự đột phá, thăng hoa, càng đánh càng hăng, sức lực của Tần Lâm cũng dần ổn định, anh ngày càng tự tin.

Cao thủ sáu mạch, so về cường độ và sự nhanh nhạy anh không hề thua kém ông cụ, vì thế anh dần dần chiếm được vị trí bất bại.

Nhưng muốn biết tung tích của Không Hành hay nói cách khác người này có phải không hành hay không, Tần Lâm phải đánh bại ông ta thì mới biết được.

Lúc này anh hoàn toàn nắm rõ được sức lực và cách đánh của ông lão, ngay cả Tiểu bát nhã chưởng cũng không đánh bại được anh, cũng chính lúc này anh bắt đầu thực hiện màn phản công của mình.

Đồng thời ông lão cũng rất kinh ngạc, thủ đoạn của Tần Lâm nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, cứ tiếp tục như này ông ta sẽ thất bại, bởi vì ông ta không thể duy trì được lâu như Tần Lâm.

Người thiếu niên này khiến ông lão nhớ đến Tần Trì năm đó, cho dù là Tần Trì năm hai mươi tuổi cũng chưa chắc mạnh bằng Tần Lâm bây giờ.

“Nên kết thúc rồi”.

Tần Lâm búng ngón tay, cầm thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên bằng một tay, mũi kiếm hướng về phía ông lão, khí thế vô cùng mạnh mẽ!

Ông lão kinh ngạc khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tần Lâm, mặt biến sắc, không ngừng lùi về sau, nhưng sức mạnh của thanh kiếm quá dữ dội, tạo nên phản ứng khó có thể tưởng tượng được, dài ra một thước thì mạnh một thước, thanh kiếm bay như rồng, gây sức ép khiến ông lão thở không ra hơi trong vòng ba chiêu.

“Được lắm thanh Thất Tinh Long Uyên! Tôi thua rồi......”

Ánh mắt ông lão vô cùng phức tạp, lúc này cây kiếm của Tần Lâm đang ở vị trí cách ấn đường của ông 0.01 căng ti mét.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK