Chương 788: Chủ nhân của trang viên Thanh Mai
Điềm Điềm cười hi hi, cô thật sự có chút xấu hổ.
Anh Tần người ta đến mua xe, lại toàn mua xe trị giá mấy chục triệu, nhưng lại bị bắt gặp đi ra bằng chiếc xe với giá bốn mươi nghìn nghìn tệ này.
Không còn cách nào khác, Điềm Điềm chỉ là một người bình thường, mới tốt nghiệp đại học và đi làm, căn bản không thể nào có tiền.
Chiếc xe với giá bốn mươi nghìn tệ được mua bằng tiền vay, nếu không phải để tiện đi lại đi làm thì Điềm Điềm cũng không nỡ bỏ tiền ra mua xe.
Vì vị trí của cửa hàng Rolls-Royce 4s này tương đối hẻo lánh, xung quanh không có ga tàu điện ngầm hay trạm xe buýt, nếu không mua xe thì cô sẽ đi làm muộn mỗi ngày mất.
Mặc dù chiếc xe này tương đối rẻ, nhưng bên trong rất sạch sẽ và ấm áp, nhìn qua cũng biết Điềm Điềm là một người ưa sạch sẽ.
"Ngài Tần, anh sống ở đâu?"
Tần Tuấn nói: “Đừng có gọi tôi là ngài này kia nữa, cứ gọi tôi là anh Tần."
"Này, anh Tần, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến núi Thanh Mai."
Tần Lâm sống ở trang viên Thanh Mai, đương nhiên đến gần đó anh sẽ biết.
Điềm Điềm gật đầu, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Gần núi Thanh Mai?
Không có bất kỳ khu dân cư nào ở đó, ngoại trừ một trang viên màu xanh lá cây mận, thì dường như không có gì khác.
Chẳng lẽ anh Tần sống ở trang viên Thanh Mai à?
Cũng rất có thể, một đại gia có thể mua ba chiếc xe trong một tháng, đương nhiên sẽ có thể sống ở trang viên Thanh Mai.
Điềm Điềm lè lưỡi, bọn họ đã thảo luận trong cửa hàng trước đó, rốt cuộc ai là người đủ tiêu chuẩn để sống ở một nơi tuyệt vời như trang viên Thanh Mai.
Một số người nói đó là Mạnh Văn Cương, và một số người nói đó là Hà Niệm Anh.
Quả nhiên không ngờ chủ nhân của trang viên Thanh Mai lại thực sự là Tần Lầm, một người trẻ tuổi và đẹp trai như vậy!
Phải biết rằng chủ nhân của trang viên Thanh Mai với hàng trăm triệu tệ đang ngồi trên đống tiền lẻ bốn mươi nghìn này để về nhà, có lẽ vài người sẽ bị lật đổ tam quan mất.
Điềm Điềm lái xe khá chậm rãi ổn định, vừa nhìn liền biết là một nữ tài xế mới vào nghề, Tần Lâm cũng không vội, hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, cũng khá thú vị.
Ở dưới cầu vượt, Điềm Điềm cảm thấy hơi áy náy khi chứng kiến cảnh tắc đường kéo dài.
"Xin lỗi anh Tần, nếu không phải anh đợi em, có lẽ anh sẽ không bị kẹt xe".
Tần Lâm mỉm cười, con người của Điềm Điềm thật sự rất tốt: "Không liên quan gì đến cô, tôi không đợi cô mấy phút mà thôi, còn phải cảm ơn cô vì đã đưa tôi về nữa, nếu không thì tôi phải đi tàu điện ngầm về rồi”.
Hì hì...
Điềm Điềm mỉm cười, nói đùa gì chứ, anh là chủ nhân của trang viên Thanh Mai mà vẫn có thể đi tàu điện ngầm về nhà sao? Hơn nữa tàu điện ngầm cũng không đến nhà anh được.
Cả hai bị tắc đường mười phút và không thể di chuyển được, đường dưới cầu khá thông thoáng, nhưng nếu muốn đến núi Thanh Mai thì phải đi qua cầu.
Rột rột...
Bụng Điềm Điềm đột nhiên vang lên âm thanh, trên mặt cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, liền có chút đỏ bừng.
Tần Lâm cười nói: "Sao chúng ta không tìm chỗ ăn trước".
"Hả? Thật xấu hổ quá, không phải là lãng phí thời gian của anh sao..."
Tần Lâm nói: "Không sao, tôi cũng không có việc gì gấp, hay là chúng ta cũng ăn nhé".
"Thật tốt quá, vừa hay tôi cũng muốn mời anh đi ăn, anh giúp đỡ việc làm ăn của tôi, làm cho tôi có rất nhiều hoa hồng, tôi cũng chỉ muốn tìm cơ hội để cảm ơn anh!"
Tần Lâm cười nói: "Không cần khách sáo, chỉ cần tìm một quán ven đường ăn là được, thoải mái một chút".
Điềm Điềm sững ra chốc lát, đúng vậy, người ta nắm bạc tỷ trong tay thì có sơn hào hải vị nào mà chưa ăn qua chứ, có lẽ anh muốn trải nghiệm kiểu quán ven đường, cảm thấy vô cùng độc đáo.
"À, tôi biết một quán ven đường không tồi, tôi sẽ đưa anh đến đó”.
Điềm Điềm trực tiếp bẻ lái, đi qua gầm cầu, đến gần nhà bọn họ, sau đó đi vào một con hẻm nhỏ.
Vừa vào hẻm đã ngửi thấy mùi thịt nướng, ngay cả ngón tay Tần Lâm cũng bắt đầu động đậy.
Điềm Điềm cười hi hi: "Anh Tần, thế nào, mùi vị không tồi chứ, ăn ngon lắm đó!"
Cô dẫn Tần Lâm vào một cái sân nhỏ ở cuối hẻm, ở đó được lát nền gạch xanh lam với một vài chiếc bàn nhỏ và ghế dài, tổng cộng có năm sáu cái bàn, hai bàn dành cho khách, xem ra rất giống với nơi của người lao động vừa mới tan làm để xả stress, uống bia và ăn thịt nướng, vô cùng dễ chịu.
“Điềm Điềm dẫn bạn đến à?"
Một người phụ nữ trung niên đang nướng thịt xiên, nhìn thấy Điềm Điềm bước vào liền lập tức tiếp đón nồng hậu.
"À, dì Tôn, cháu dẫn... một người bạn đến dùng bữa, chỉ là những món cháu thường hay ăn lấy gấp đôi nhé!"
"Có ngay".
Ban đầu Điềm Điềm muốn nói là đưa khách hàng đến ăn tối, nhưng cô đã đổi thành ‘bạn’.
Điềm Điềm không biết tại sao mình lại nói như vậy, chẳng lẽ khi nói bạn thì sẽ thân thiết với Tần Lâm hơn sao?
Chẳng mấy chốc đã có bia và thịt nướng, Tần Lâm và Điềm Điềm vô cùng vui vẻ, tuy quầy hàng rong thậm chí không có nhãn hiệu nhưng trông vẫn sạch sẽ và hợp vệ sinh.
Hương vị khá ổn, giá cả cũng rất vừa phải, Tần Lâm cảm thấy vô cùng thích thú.
Hai người vẫn đang ăn, đột nhiên có hai người phụ nữ bước vào, nồng nặc mùi nước hoa, thậm chí có chút lấn át mùi thịt nướng.
Hai người phụ nữ này vừa bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ăn mặc đẹp đẽ, trên người tỏa ra mùi thơm, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi đi vào, Điềm Điềm ngay lập tức quay đầu lại, chợt cau mày.
Tần Lâm có chút tò mò, thấp giọng hỏi.
"Sao thế, quen à?"
Điềm Điềm gật đầu một cách bất lực, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản.
"Bạn học đại học của tôi, khi còn đi học đã vô cùng phiền phức, hy vọng họ không nhìn thấy tôi”.
Điềm Điềm cúi đầu, yên lặng ăn thịt nướng.
Sau khi Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình ngồi xuống, bọn họ mới bắt đầu gọi xiên que, sau đó ánh mắt đổ về phía Điềm Điềm.
Trong sân chỉ có vài người, còn có mấy chú công nhân nhập cư, người trẻ chỉ có mỗi Tần Lâm và Điềm Điềm, khó có thể không chú ý đến cô được.
Dương Tuyết cau mày, trầm giọng nói.
"Nhìn xem, dáng người này trông có quen không?"
Kim Tuệ Bình gật đầu, cũng cảm thấy như vậy.
"Có phải là Chu Điềm Điềm không?"
Chu Điềm Điềm bất lực, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận nữa rồi.
Cô quay đầu lại, chào hỏi hai người bọn họ.
"Thật là trùng hợp”.
Dương Tuyết đột nhiên chế nhạo: "Ồ, vị đại gia mua Rolls-Royce cũng đến ăn ở quán nhỏ ven đường này sao?"
Lời nói của Dương Tuyết khá gay gắt, lúc đầu khi cả ba người cạnh tranh ở vị trí này, bọn họ đều muốn bán được Rolls-Royce với tư cách nhân viên bán hàng.
Mục đích của Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình vô cùng rõ ràng, bọn họ đến đó không phải để bán Rolls Royce mà cốt ý để có cơ hội làm quen với những người có tiền.
Có thể một ông chủ giàu có nào đó sẽ thích họ, ngay lập tức có thể được gả vào hào môn rồi.
Nhưng Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình kém Điềm Điềm quá xa về kiến thức chuyên môn, vậy nên mới không được nhận.
Bọn họ đã ôm mối hận từ lâu, nên bây giờ mỗi khi nhìn thấy Chu Điềm Điềm, đương nhiên sẽ châm chọc cô.
Chu Điềm Điềm ngượng ngùng nói: " Dương Tuyết, nói như vậy không hay đâu, tôi chỉ là nhân viên bán hàng, doanh số Rolls-Royce không khác gì doanh số của Jetta cả".
Bán một chiếc xe tốt không phải là lái một chiếc xe tốt, Điềm Điềm tự biết mình không hề có bất kỳ cảm giác hơn người nào, cô chỉ cảm thấy mình giống như một công nhân bình thường mà thôi.
Dương Tuyết cười chế nhạo.
"Không giống nhau đâu, cô bán xe đắt tiền như vậy, lại tiếp xúc với những người có thế lực, không giống như hai chúng tôi bây giờ phải làm bảo hiểm, lương chỉ hơn ba mươi nghìn một tháng, haiz, đùng là không thể so sánh được”.
Ngay khi Dương Tuyết nói, đương nhiên cô ta tự cảm thấy mình hơn người.
Ba mươi nghìn một tháng là mức thu nhập khá cao đối với những người thuộc tầng lớp lao động bình thường.
Vậy nên Dương Tuyết mới nói không thể so được, thực ra là cô ta đang khoe khoang.
-----------------------