Chương 544: Anh Báo
Nói xong, Tần Lâm liền vung tay tát Tống Vĩnh Cường một cái, Tống Vĩnh Cường trực tiếp bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.
“Thằng khốn! Mày dám đánh tao sao!”
Cả nhà họ Tống lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn, vô cùng tức giận, vốn dĩ hôm nay đã rất khó chịu vì không lấy được gì, ngược lại còn để cho Tống Diễm Linh có nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn rời khỏi nhà họ Tống, điều này càng khiến cho bọn họ dễ mất bình tĩnh hơn nữa.
Tống Vĩnh Cường nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.
“Thằng rách việc, đây là do mày ép tao đấy!”
Nói xong, Tống Vĩnh Cường lấy điện thoại ra gọi.
“A lô! Anh Báo, ở đây có hai người cần anh xử lý! Mong anh đến nhanh cho, cứ yên tâm, sẽ không thiếu tiền đâu!”
Sau khi nói xong, Tống Vĩnh Cường cúp điện thoại rồi đứng dậy, giống như đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
“Hai người, bây giờ tôi cho một cơ hội nữa, bốn tòa nhà thương mại, nhà họ Tống chúng tôi muốn hai tòa, sau khi ký hợp đồng, chúng tôi sẽ tha cho các người!”
Tần Lâm mỉm cười: “Nhà họ Tống các người cũng tham thật đấy, gọi người đúng không? Được, tôi cũng sẽ gọi đến cho các người xem”.
Tống Vĩnh Cường cũng chẳng thèm quan tâm, mày nghĩ mày là ai, có còn là đại thiếu gia nhà họ Tần lúc trước nữa đâu chứ?
Thời thế thay đổi, bây giờ Đông Hải đã không còn là thiên hạ của nhà họ Tần nữa rồi!
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe van chạy tới.
Một người đàn ông ăn mặc xuề xòa bước xuống, mang theo ví da, để vài lọn tóc màu đỏ, trên tay đang cầm một cây gậy bóng chày.
Bên sau còn có vài anh em, ai nấy đều cầm gậy trên tay.
“Tổng giám đốc Tống, sao thế, ông gặp chuyện gì sao?”
Tống Vĩnh Cường lập tức hít sâu một hơi, sau đó chỉ về phía Tần Lâm, nói.
“Thằng nhóc này gây chuyện ở nhà tôi, anh Báo, đánh nó tàn phế là được!”
Anh Báo cười khẩy: “Nói hay lắm, để tôi xem tên nào có mắt như mù vậy, lại dám gây chuyện ở nhà họ Tống?”
Vừa dứt lời, Tần Lâm liền quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy mặt Tần Lâm, anh Báo run lên bần bật, ánh mắt vô cùng kinh hãi, nhìn thấy Tần Lâm giống hệt như nhìn thấy quỷ vậy.
Lúc trước anh Báo cũng đã từng nhận việc như thế, đem người đi xử lý Vương Đông Tuyết, kết quả xém chút nữa bị Tần Lâm đánh chết ở cổng trường.
Bây giờ lại nhìn thấy Tần Lâm, giống như nhìn thấy ôn thần vậy, anh Báo gần như quỳ xuống.
“Anh Tần, tại sao lại là anh!”
Anh Tần?
Tống Vĩnh Cường cau mày, sắc mặt trở nên khó coi: “Anh Báo, có chuyện gì vậy, anh quen cậu ta ư? Tôi chuyển tiền đặt cọc cho anh rồi đấy!”
Anh Báo hừ lạnh một tiếng.
“Ông lảm nhảm cái gì thế? Mấy chục nghìn đặt cọc của ông có thể sai bảo tôi được sao? Lại dám ra vẻ với anh Tần, tôi thấy các người không muốn sống nữa rồi đấy!”
Anh Báo quay đầu nhìn Tần Lâm, ngay lập tức nở một nụ cười.
“Anh Tần, anh để cho em giải quyết chuyện này nhé?”
Tần Lâm cười lạnh: “Đừng như vậy, tôi cũng gọi người rồi, nếu vậy thì lãng phí quá”.
Anh Báo sững ra một lúc, anh Tần cũng gọi người? Anh Tần gọi ai chứ?
Anh Báo chưa kịp hỏi thì đột nhiên có tiếng còi ô tô vang lên phía sau, mấy chiếc xe địa hình chạy tới rồi dừng lại trước cửa nhà họ Tống.
Người bước xuống xe khiến anh Báo suýt chút nữa phải quỳ xuống.
Đoàn Bảo Đông, Bùi Lương, Long Ích Huy, Lôi Hồng, Lão Toàn...
Lăn lộn trong giang hồ, làm sao có thể không biết những nhân vật lớn này được.
Anh Tần có thể gọi tất cả bọn họ đến chỉ bằng một cuộc điện thoại sao? So với những ông lớn này thì anh Báo chỉ là hàng tép riu mà thôi!
Nhìn thấy những người này, anh Báo không dám lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh, hai chân đang run lẩy bẩy.
Dù sao Lôi Hồng vẫn là nhân vật có máu mặt ở tỉnh lỵ, vô cùng có khí chất, vừa nhìn thấy anh Báo dẫn theo mấy người, liền cau mày ngay lập tức.
“Đồ khốn, dám vô lễ với cậu Tần ư?”
Vừa nhìn thấy đều là những người có máu mặt trên giang hồ, sinh sống ở tỉnh lỵ, làm gì có chuyện không biết Đoàn Bảo Đông, Bùi Lương hay Lôi Hồng chứ?
Tuy Lôi Hồng không quen hắn, nhưng vẫn giáo huấn vài câu.
Anh Báo giật mình, vội cúi đầu xin lỗi.
“Chị Hồng dạy bảo đúng lắm ạ, đây chỉ là hiểu lầm, em cũng không biết có anh Tần ở đây!”
Lôi Hồng trừng mắt nhìn, nhưng không giáo huấn hắn ta, cũng may vẫn chưa động tay động chân gì, nếu không chắc chắn cô sẽ không bỏ qua.
“Cậu Tần, đã lâu không gặp, vừa hay Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương cũng ở đây, lát nữa chúng ta cùng nhau đi uống một ly nhé?”
Tần Lâm gật đầu, anh gọi bọn họ đến cũng là vì ý này.
Nhưng trước khi đi, Tần Lâm quay đầu lại, nhìn một lượt nhà họ Tống rồi nói.
“Nhà họ Tống này, càng nhìn càng thấy không vừa mắt”.
Đoàn Bảo Đông ngay lập tức hiểu ra, liền nói: “Bùi đại ca, giao cho ông đấy”.
Bùi Lương bật cười: “Mấy việc động tay động chân này cứ để tôi!”
Nói xong, Bùi Lương chỉ về phía mười mấy tên đàn em sau lưng.
“Bọn bây, mau dỡ căn nhà này cho tao!”
“Vâng!”
Hàng chục thanh niên to khỏe cầm gậy hay búa gì đó xông lên, ‘đinh đinh đang đang’ một hồi, các cửa kính trong nhà đã vỡ toang.
Anh Báo và những tên khác cũng xông lên giúp đỡ, những thanh niên cường tráng này nếu muốn dỡ nát căn nhà cũng không thành vấn đề.
Sắc mặt Tống Vĩnh Cường xám xịt như xác chết, ông ta ngồi phịch xuống đất, không dám hé răng nửa lời, trong lòng vô cùng hối hận.
...
Nếu nhà họ Tống chịu để yên, không cố ý gây rắc rối, nói không chừng Tần Lâm có thể nể mặt Tần Nha Nha, cho bọn họ có chút lợi ích.
Nhưng đám người nhà Tống Vĩnh Cường lại tham lam vô độ, hơn nữa còn ngược đãi Tống Diễm Linh, đương nhiên Tần Lâm sẽ không tha cho bọn họ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tống, mọi người liền cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa, Tống Diễm Linh nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy, có hơi lo lắng, nhưng dù sao bây giờ cô cũng đã là một phú bà rồi, nên cũng không cần quá căng thẳng làm gì.
Lúc đang ăn, đột nhiên Lôi Hồng nói.
“Cậu Tần, chuyện lần trước cậu khám bệnh cho ông cụ Hải ở tỉnh lỵ đã được lan truyền rộng rãi rồi, có người muốn tôi giới thiệu, cần điều trị gấp, không biết cậu có rảnh không”.
Lôi Hồng vẫn vô cùng khách sáo, thật ra cô cũng đã giúp đỡ Tần Lâm không ít, muốn ở gần anh hơn, nhưng cô là người trên giang hồ, nên phải có khí chất giang hồ, không thể nào giống như những người phụ nữ khác được.
Nhưng cũng bởi vì vậy, Lôi Hồng mới có một loại khí chất đặc biệt, vô cùng hiên ngang, là phụ nữ nhưng vẫn không hề thua kém đấng mày râu.
Tần Lâm nói: “Nếu đã là bạn của chị thì tôi có thể giúp”.
Lôi Hồng gật đầu, cảm kích nói.
“Người bạn này của tôi có thân phận vô cùng đặc biệt, xin cậu Tần hãy đi một chuyến thì hơn”.
Tần Lâm nói: “Được, lát nữa ăn xong sẽ đi”.
Đối với Tần Lâm mà nói, khám bệnh cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, cũng không cần chuẩn bị nhiều, cứ đi xem trước rồi nói sau, nếu thực sự là bệnh khó chữa thì lúc đó giải quyết cũng chưa muộn.
-----------------------