Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dương Chí gật đầu, cười nói.

"Đúng vậy, bố con một mình khiêu chiến người của Côn Luân, cậu ấy cũng là người duy nhất trong vòng năm trăm năm qua".

Tần Lâm càng ngạc nhiên hơn, không ngờ bố mình lại lợi hại đến vậy, người đầu tiên trong vòng năm trăm năm, danh tiếng như này đúng là không đơn giản mà.

Có thể thấy được, bố anh năm đó nổi danh khắp núi Côn Luân, không ai bì kịp.

Mà nhị sư bá Diệp Toàn Cơ này lại có thù với bố, điều này cũng dễ hiểu thôi.

Dẫu sao mộc tú vu lâm phong tất tồi chi*, ai cũng hiểu đạo lý này, bố quá mạnh mẽ nên mới gây nhiều thù hận như vậy.

*Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn, hay còn được hiểu như một người xuất chúng thì ắt bị người khác sinh lời đàm tiếu, dị nghị.

Có điều Tần Lâm cũng giống vậy, anh không sợ hãi bất kỳ sự khiêu chiến nào, từ khi bước chân vào Côn Luân, anh đã hiểu rõ sự lựa chọn của chính mình.

Nhưng có một điều anh không ngờ được, không học được nghệ thì không có tư cách để xuống núi.

Có điều nghĩ lại thì đúng, khi thực lực của anh đạt đến một cảnh giới nhất định, anh sẽ không băn khoăn nhiều đến vậy, sự tịch mịch của nhưng cao thủ cổ xưa cũng vậy, khi anh đủ mạnh, anh khinh thường tất cả, mà đã khinh họ thì cũng chẳng muốn cạnh tranh với họ.

Chỉ cần không phải kẻ cực kỳ độc ác thì sẽ không ra tay tàn sát bất kỳ ai, bọn họ đều không phải đối thủ với anh, anh cũng không có ác ý với họ.

Hơn nữa thời gian dần trôi, sáu mươi năm, đời người có mấy cái sáu mươi? Ở tuổi này, có mấy chuyện mà mình còn chưa nhìn thấu chứ, vậy nên Tần Lâm cũng hiểu được mấy quy tắc mà Côn Luân định ra.

Có điều hai quy tắc này đều quá cứng nhắc, anh nhất định sẽ không đợi đến bảy mươi tám mươi tuổi mới rời đi, có vẻ như nếu anh muốn xuống núi thì phải đi con đường giống bố anh năm đó rồi.

Đây chắc là một bài kiểm tra nhỉ.

Tần Lâm thầm cảm thán, cũng không biết đệ tử núi Côn Luân mạnh thế nào, có điều cho dù là một tiểu sư muội cũng có thực lực của cao thủ lục mạch, những người này chắc cũng không phải loại làng nhàng.

Sư phụ ban nãy, nhị sư bá, còn có cả tam sư bá, thực lực của ba người này đều khiến anh cảm thấy bị chèn ép, cho dù là khí tức trên người thất sư thúc thì cũng rất mạnh, Tần Lâm không nắm chắc được phần thắng của mình, thậm chí hy vọng của anh cũng rất mong manh.

Trên núi Côn Luân ngọa hổ tàng long, nơi đây vốn là một nơi vô cùng kinh khủng, chỉ khi thực sự đến đây, bạn mới cảm nhận được bầu không khí võ học ở đây khủng khiếp thế nào.

Tần Lâm bây giờ cũng không còn là cậu thiếu niên không gì là không thể kia nữa, ở đây, anh nhất định phải học được cách khiêm tốn, hơn nữa một khi đắc tội nhị sư bá thì chắc là tiêu đời, anh phải cẩn thận, không được phép đi trêu chọc ông ta.

Ngay cả sư phụ và nhị sư bá đều mạnh như vậy thì sư tổ của anh sẽ lợi hại đến mức nào chứ?

Tần Lâm khó có thể tưởng tượng được.

Dương Chí nói.

"Con đường tu hành không có đường tắt, mỗi người đều phải dựa vào tích lũy qua nhiều năm tháng, chăm chỉ khổ luyện mới đạt được thành tựu. Bố con cũng vậy, có điều so với đa số mọi người thì cậu ấy lợi lại hơn, có thiên phú hơn, đây chính là thứ ông trời ban cho, là thứ người thường không có được".

"Tục ngữ có câu, cần cù bù thông minh, cho dù là ngành nào cũng vậy, dù là ở trong thế tục hay là ở trong môn phái võ thuật cổ truyền đều như vậy. Con nỗ lực hơn người khác thì thứ con đạt được sẽ là kỳ tích mà không ai với nổi, vậy nên Tần Lâm con nhất định phải làm được điều đó".

Tần Lâm cụp mắt gật đầu.

"Sư phụ dạy phải".

Dương Chí nghiêm túc nói.

"Có một chuyện này, con phải hiểu, con đường tu hành của phái võ cổ truyền chúng ta là tu tâm, tu thân dưỡng tính, ngoài ra còn là luyện khí!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK