Chương 1040: Một đồng cũng không có
“Một trăm nghìn tệ? Nhiều quá rồi đấy……”
Vương Đông Tuyết khó xử, đúng là ăn cướp mà, cô muốn báo cảnh sát nhưng rõ ràng đám người anh Gà không chịu để yên, suy cho cùng thì Tần Lâm cũng là người ra tay trước.
“Nhiều ư? Bây giờ một trăm nghìn tệ có thể làm được gì chứ, chẳng mua nổi xe, tôi trông cô cũng hiền lành lại là em họ của Dương Lê Lê nên mới nể mặt, nếu không cô nghĩ một trăm nghìn tệ đủ cho người em anh của tôi sao? Đúng là ảo tưởng, nếu Mèo Béo mà nhập viện các người phải chi tiền, đến lúc đó điều trị bằng thiết bị y tế, ngày nào cũng đau đầu, một trăm nghìn tệ còn lâu mới đủ, nếu không phải nể mặt Lê Lê, cô tưởng hai người còn có thể đứng ở đây được sao?”
Tên đàn ông tóc mào gà cười gian xảo nói.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở, hai người chỉ có một cơ hội, Lê Lê cô cũng nhìn thấy rồi đấy tôi không có ý ức hiếp người quá đáng. Tôi chỉ là lễ trước binh sau, nếu mà không đưa tiền thì tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ, các anh em chuẩn bị đi”.
Gã ta hô lên một tiếng, mấy tên phía sau trở nên hừng hực, vẻ mặt phẫn nộ, chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào.
“Anh Gà, anh đừng nóng vội, nghe tôi nói đã, hãy nể mặt tôi, chuyện này không thể kích động được”.
Dương Lê Lê vội nói, khuyên ngăn gã đàn ông tóc mào gà.
“Đông Tuyết em mau lên, còn không lấy một trăm nghìn tệ ra sao? Nếu còn kỳ kèo thì không chỉ đơn giản là chuyện tiền nong nữa đâu, đừng đùa với anh Gà, may hôm nay có chị ở đây, nếu không hai người đừng hòng chạy được”.
“Chẳng phải nhà em vừa được một lô đất sao? Một trăm nghìn tệ chắc hẳn không làm khó em, mau lên, nếu thực sự không có thì nói với bố mẹ một tiếng đi, bị đánh gãy hai chân hai tay, hủy hoại dung nhan là chuyện cả đời đấy, chị đang hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ cho em, đến khi thực sự xảy ra xô xát máu chảy thì hối hận cũng không kịp đâu”.
Dương Lê Lê chỉ bảo từng bước, vẻ mặt xúc động, như thể Vương Đông Tuyết mà không nghe theo lời cô ta thì sẽ bị ngũ mã phanh thây vậy.
“Cái này……”
Vương Đông Tuyết lưỡng lự nhìn Tần Lâm, một trăm nghìn thì một trăm nghìn vậy, vì anh Tần cô tuyệt đối sẽ không tiếc tiền, trong quãng thời gian livestream bản thân cũng tích góp được chút ít, anh Tần vì cô nên mới xảy ra chuyện với đám người này, sao cô có thể mặc kệ chứ?
Bỏ ra một trăm nghìn tệ vậy!
Vương Đông Tuyết cắn răng, nếu như là bản thân thì cô sẽ không nỡ bỏ ra số tiền này!
“Vậy được thôi”.
Vương Đông Tuyết trầm giọng nói, của đi thay người, cô không muốn làm khó Tần Lâm.
Vừa nghe thấy Vương Đông Tuyết đồng ý, tên đàn ông tóc mào gà và Dương Lệ Lệ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng, mặt mày hớn hở.
“May đây là em họ của Lê Lê đấy, nếu đổi lại là người khác thì tôi đã đào cả lò nhà anh ta lên rồi. Anh Gà tôi là người thế nào, cô rõ hơn ai hết, có thể hy sinh tất cả vì anh em, tôi không quan tâm đến tiền, quan trọng là nghĩa khí”.
Gã ta cười ha ha rồi nói, trong lòng thấy rất vui, một trăm nghìn tệ lại kiếm dễ dàng như vậy.
“Phải phải, anh Gà nói chí phải. Đông Tuyết à mau đưa tiền cho anh ấy đi, thanh toán qua Zalopay hay là bắn qua số tài khoản ngân hàng?”
Dương Lê Lê cúi đầu khom lưng nói, hai người họ hiểu ý của nhau.
Lúc Vương Đông Tuyết rút điện thoại ra chuẩn bị thanh toán tiền cho anh Gà, Tần Lâm đã ngăn cô lại.
“Không có tiền, có mỗi cái mạng thôi, một đồng cũng không có”.
“Thằng chó này, mày muốn chết đúng không?”
Tên đàn ông tóc mào gà thấy Tần Lâm ngăn Vương Đông Tuyết lại mặt lập tức biến sắc, đúng là bực mình, tên này muốn cản trở con đường tài lộc của gã ta!
“Cậu có ý gì chứ? Muốn hại Đông Tuyết phải không? Cậu còn có liêm sỉ không vậy? Lẽ nào cậu không biết anh Gà lợi hại thế nào sao? Các người làm như thế không sợ bị đánh cho một trận à? Tôi nỗ lực thương lượng với anh Gà như thế, cậu lại dám hối hận? Sĩ diện của tôi vứt đi đâu chứ? Oắt con, bà đây chưa từng gặp đứa nào không biết điều như này”.
Dương Lê Lê phẫn nộ nhìn Tần Lâm, chỉ vào mặt anh rồi mắng.
Tần Lâm lạnh lùng đứng một bên quan sát, khinh bỉ nói.
“Là chị họ của Đông Tuyết mà cô lại thông đồng với bọn chúng để lừa em mình. Tôi thấy người vô liêm sỉ là cô mới đúng. Cô tưởng mình lợi hại lắm sao? Một trăm nghìn tệ, sao không đi cướp đi? Hai người đứng đây diễn kịch, cũng lợi hại đấy nhỉ, Đông Tuyết lương thiện hiền lành sẽ không ngờ rằng bản thân bị cô gạt, nhưng cô lại hùa với bọn chúng để hãm hại lừa tiền em mình, ngay cả người thân cũng không tha, cô nghèo đến phát điên rồi à?”
“Sao……sao có thể chứ? Anh Tần, anh có nhầm không? Chị họ……”
Vương Đông Tuyết rối bời, lẽ nào chị họ với gã đàn ông tóc mào gà này thực sự thông đồng với nhau để hãm hại cô sao?
“Tên nhãi ranh, mày ngậm máu phun người, muốn chết à”.
Dương Lê Lê thẹn quá hóa giận, không nói được gì chửi Tần Lâm một trận, sau đó định tát anh, nhưng tay còn chưa chạm vào mặt anh thì cô ta đã bị đánh ngã vật ra đất.
“Tại sao cô lại biết chuyện nhà Vương Đông Tuyết mới có một lô đất? Hơn nữa trong số đám người ở đây sao lại nhất quyết là cô muốn đứng ra hòa giải? Cô có tư cách này ư? Cô đến để lừa em họ mình, hai người kẻ tung người hứng coi chúng tôi là đồ ngốc sao? Vương Đông Tuyết vì kính trọng cô nên không một chút mảy may nghi ngờ, nhưng cô lại hãm hại cô ấy, đúng là lòng lang dạ sói, mất hết tính người”.
Tần Lâm đạp vào người Dương Lê Lê, cô ta trốn ở cửa, run lẩy bẩy nhìn anh.
“Chị họ, những điều anh Tần nói là thật sao?”
Khóe mắt Vương Đông Tuyết đỏ hoen, cô không ngờ chị họ lại thông đồng với người ngoài để lừa mình, đúng là tổn thương sâu sắc.
“Ông bố chết tiệt của cô keo kiệt bủn xỉn, tôi vay tiền mà ông ta không cho, thế nên tôi đi mượn tiền con gái ông ta thì làm sao? Nhà các người có đất rồi, tôi mượn chút ít cũng không được à? Còn nói là người thân sao, người thân cái con khỉ”.
Dương Lê Lê nghiến răng nói, cô ta ghi hận trong lòng, muốn báo thù thế nên mới chuyển đến tòa nhà mà Vương Đông Tuyết ở, chỉ như thế mới có thể diễn kịch với tên đàn ông tóc mào gà được, vốn tưởng rằng Vương Đông Tuyết nhát cáy chắc chắn sẽ mắc lừa, ai ngờ đâu lại có một kẻ không sợ trời không sợ đất ở bên cạnh cô.
“Chị họ, chị thực sự khiến em bị rất buồn”.
Vương Đông Tuyết cắn môi, vô cùng đau lòng, cô là người rất quý trọng họ hàng, nhưng bây giờ lại bị chị họ lừa, quả thực khó có thể diễn tả được sự thất vọng tràn trề này.
“Còn ngây ra đấy làm gì, lên đi?”
Dương Lê Lê nhìn đám đồng bọn, lúc này Mèo Béo cũng bật dậy, lao về phía Tần Lâm.
Cuối cùng Vương Đông Tuyết cũng biết tất cả đều do chị họ bày ra muốn hãm hại mình.
-----------------------