Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 879: Mười phút nữa đến đây

Tần Lâm chỉ cảm thấy buồn cười, vốn tưởng rằng nói ra nhân vật lớn cỡ nào, hóa ra lại là mấy người này.

“Hình như ông nói thiếu một người nhỉ?”

“Hả? Ai?”, quản lý Quý sững ra.

Tần Lâm liền nói: “Lôi Hồng của tỉnh lỵ, còn có cả Lão Toàn cấp dưới của cô ấy, sao ông lại không nhắc đến?”

Quản lý Quý chợt sững ra, sau đó cười chế nhạo.

“Cậu cũng biết nhiều đấy, nhưng gan cậu cũng không nhỏ nhỉ, lại dám gọi thẳng tên chị Hồng, xấc láo thật đấy, nếu như để chị Hồng nghe thấy thì cậu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đó!”

Tần Lâm cười khẩy: “Chịu trách nhiệm? Sao tôi lại không tin nhỉ?”

Nhìn thấy bộ dạng không chút sợ hãi của Tần Lâm, quản lý Quý tức đến cười phá lên.

“Tên nhóc, đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, tôi cho cậu mười phút để gọi người đến, nếu không có thì tôi sẽ phế chân và tay cậu!”

Tần Lâm nghe xong liền bật cười.

“Được, là do ông nói đấy nhé”.

Tần Lâm lấy điện thoại ra rồi mở Zalo trước mặt mọi người.

Nhìn thấy Tần Lâm mở tin nhắn, mọi người đột nhiên cười rộ lên.

“Sao thế? Có thể tìm người bằng cách nhắn tin à? Ha ha ha... cậu có thể kiếm được ai trên Zalo chứ?”

“Ha ha, chắc không phải dùng Zalo để báo cảnh sát đấy chứ? Gọi bạn bè thân thiết hay bạn xấu đây?”

“Tôi nghĩ cậu nên ngoan ngoãn xin lỗi quản lý một tiếng rồi cút ra khỏi đây đi, thật là mất mặt, chẳng phải đang ảnh hưởng đến công việc làm ăn của chúng tôi sao?”

Quản lý Quý khua tay, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.

“Không sao, cứ để cậu ta gọi, vừa hay hôm nay tôi cũng giết gà dọa khỉ để ra uy, cho mọi người biết được ngõ Yên Hoa của chúng tôi không phải ai cũng có thể ở đây ngông cuồng được!”

Lời nói của quản lý Quý khiến tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, dường như nó đã trở thành công việc đáng tự hào ở nơi đây.

Tần Lâm gật đầu, mặt lộ ra vẻ chế nhạo.

“Giết gà dọa khỉ, nói hay lắm, vừa hay tôi cũng muốn!”

Nói xong, Tần Lâm lập tức tạo thành một nhóm, bên trong đều là người mà anh quen.

Lôi Hồng, Lão Toàn, Đồng Phương Châu, Long Ích Huy, Bùi Lương.

Sau khi lập nhóm, Tần Lâm liền phát định vị.

“Mười phút nữa đến đây”.

Tần Lâm chỉ gửi đi vỏn vẹn mấy chữ như thế này.

Trong vòng năm giây, tất cả người trong nhóm đều cùng trả lời: “Được!”

Bọn họ không dám không tuân theo cậu Tần, hơn nữa cậu Tần còn là người lập ra nhóm này, nếu đã gọi mọi người đến thì chắc hẳn phải có chuyện gì đó.

Nếu ai không đi, e rằng sẽ phải gặp xui xẻo.

Sau khi nói xong, Tần Lâm lập tức cất điện thoại vào túi.

Nhìn thấy động tác của Tần Lâm nhanh như vậy, quản lý Quý chợt sững sốt.

“Gọi người rồi à? Xong rồi? Cũng nhanh quá rồi đó? Chắc không phải cậu định tấu hài đấy chứ?”

“Đúng vậy, vừa rồi cậu vừa mở Zalo, chắc không phải để gửi tin nhắn cầu xin đấy chứ?”

“Ha ha ha, hài hước thật đấy, không dám báo cảnh sát lại nhờ bạn bè cứu giúp à?”

“”Lát nữa chắc là đám người nhà cậu sẽ đến đây gây chuyện chứ gì?”

“Nếu như vậy thì chúng tôi sợ thật đấy!”

Tần Lâm nghe xong liền bật cười: “Những người vừa rồi ông nhắc đến, lát nữa sẽ đến đây”.

Quản lý Quý cười phá lên: “Ha ha ha ha... Tên ngốc cậu từ đâu đến thế, muốn chọc cười chúng tôi à?”

Những người vừa kể lúc nãy đều là những tên tuổi lớn, chỉ cần một người đến cũng đủ khiến bọn họ kinh hãi, huống chi là tất cả?

Chẳng phải là điều viển vông ư? Không nói đến việc Tần Lâm quen nhiều người đến vậy, cho dù anh có quen biết rộng đi nữa thì cũng không thể nào gọi được tất cả những người này đến trong một lần được.

Anh nghĩ anh là ai?

Quản lý Quý và những người khác chế nhạo Tần Lâm một cách trắng trợn, cảm thấy anh như một tên hề đang làm trò trước mặt mọi người.

...

Chẳng mấy chốc, bên phía tỉnh lỵ, Lôi Hồng vừa biết được việc liền lập tức xông ra ngoài.

“Lão Toàn, lái xe!”

Lúc này, Lão Toàn cũng tức tốc chạy đến, bởi vì trong nhóm chat Tần Lâm tạo cũng có ông ta!

Lão Toàn lập tức lái một chiếc xe thể thao đưa Lôi Hồng đến Đông Hải.

Dù gì bọn họ cũng đang ở tỉnh lỵ, muốn đến được Đông Hải thì nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút, nhưng Tần Lâm lại yêu cầu mười phút, vậy nên Lão Toàn mới phải lái xe có tính năng chạy đến hai trăm dặm một giờ để chạy nước rút.

Phía Đoàn Bảo Đông cũng đang giải quyết sự việc, vừa nhìn thấy tin nhắn của Tần Lâm liền lập tức bỏ lại tất cả.

“Tiểu Long! Mau đi thôi!”

Long Ích Huy gật đầu, giao việc lại một cách ngắn gọn để cho đàn em xử lý, sau đó Long Ích Huy trực tiếp lái xe chạy sang.

Bùi Lương đang nằm trên người phụ nữ, ông ta thuộc kiểu cú đêm, ban ngày tương đối nhẹ nhàng, đến tối mới bắt đầu hoạt động.

Nhìn thấy tin nhắn của Tần Lâm, Bùi Lương lập tức ngồi phắt dậy.

“Anh Bùi, anh làm gì thế....”, người phụ nữ còn đang ngái ngủ liền tỏ ra bất mãn.

Bùi Lương vội nói: “Mẹ kiếp, đừng có làm nũng nữa, mau đi chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải đi đến ngõ Yên Hoa một chuyến!”

Người phụ nữ nghe vậy, liền trở nên buồn bực.

“Làm gì vậy anh Bùi, em vừa chơi với anh xong, sao lại đi đến ngõ Yên Hoa rồi!”

Bùi Lương vừa mặc quần vừa trợn tròn mắt: “Đừng có mà nghĩ lung tung nữa, bên đó xảy ra chuyện rồi!”

Người phụ nữ sững ra, nhìn thấy bộ dạng vội vã của Bùi Lương nên cô ta cũng không dám làm bậy nữa, vội hỏi.

“Lão Bùi, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, nếu như tôi không đi, không khéo sẽ chẳng còn mạng nữa đâu!”

Ngõ Yên Hoa này thực ra là địa bàn của Bùi Lương, Đoàn Bảo Đông bình thường sẽ không quản lý đến những chỗ như thế này, bây giờ hai người ‘cùng nhau’ làm, phân chia công việc rất rõ ràng, vậy nên chỗ nào Đoàn Bảo Đông không thích đều đẩy tất cả cho Bùi Lương.

Lúc trước ông chủ Bùi cũng từng làm những việc này, đương nhiên nắm rõ tất cả mọi thứ.

Chỉ là trước đây không mấy đứng đắn, tùy tiện hơn, bây giờ có cậu Tần ở phía sau, làm việc gì thì cũng nên kiềm chế một chút.

Hôm nay cậu Tần gửi định vị ở ngõ Yên Hoa và bảo bọn họ đến đó, chắc chắn là có chuyện không lành!

Mặc dù những gì ông chủ Bùi vừa nói có hơi cường điệu, nhưng chắc rằng ông ta thực sự sợ hãi.

Sợ rằng Tần Lâm sẽ bất mãn với ông ta, chỉ một câu nói của cậu Tần cũng đủ để quyết định vận mệnh của ông ta!

Bùi Lương nhanh chóng mặc quần áo rồi lập tức phóng xe đi.



...

Chẳng mấy chốc đã có một chiếc xe dừng trước cửa của ngõ Yên Hoa, đó là một chiếc Mercedes-Benz Maybach.

Lai lịch của chủ nhân chiếc xe này chắc chắn không phải tầm thường, vậy nên khi vừa mới dừng xe đã có người lập tức đi qua tiếp đón.

Quản lý Quý nhìn thấy liền cau mày, giờ này thì ai còn đến đây chứ? Sao lại không báo trước?

Ông ta nhanh chóng nói với nhân viên bảo vệ: “Trông chừng cậu ta, đừng để cậu ta ăn nói bậy bạ! Để tôi đi xem thử!”

Nhân vật lớn như vậy đến, quản lý Quý nhất định phải đi tiếp đón.

Vừa đến trước cổng, quản lý Quý đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Bùi Lương bước xuống từ chiếc Maybach!

Quản lý Quý bỗng nở ra nụ cười nịnh nọt.

“Ông chủ Bùi? Sao anh đến đây lại không nói cho em một tiếng?”

Sắc mặt Bùi Lương u ám, không thèm nhìn ông ta lấy một cái, lập tức đi vào bên trong.

Vào đại sảnh, nhìn thấy mấy nhân viên bảo vệ đang bao vây Tần Lâm, ông chủ Bùi nhất thời kinh hãi.

“Làm gì đó! Tụi mày đang làm gì thế, muốn chết à!”

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK