Chương 1307: Xin hàng nửa trận
"Giáo chủ!"
Hai tên phó giáo chủ hét lên một tiếng, trong lúc không chú ý liền bị Lalisa đẩy lùi, vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng người bị thương nghiêm trọng nhất vẫn là giáo chủ Cannes!
Giáo chủ Cannes long hành hổ bộ, lấy lùi làm tiến, nhưng kiếm của Tần Lâm lại không cho hắn một cơ hội nào, luôn giáng những đường kiếm hiểm vào không trung, giáo chủ Cannes và Tần Lâm càng đấu càng hăng, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng.
Vẻ kiêu ngạo ban đầu đã không còn sót lại chút gì, bây giờ hắn chỉ có một lòng tin đó là còn sống, chỉ khi còn sống hắn mới có thể thua keo này bày keo khác.
Lần này Tòa án Tông giáo đã gửi gắm trách nhiệm quan trọng cho hắn nhưng kết quả lại nằm ngoài dự kiến, hắn đã thua thảm hại.
Những tưởng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, nhưng mà hắn lại đánh giá thấp sức mạnh của tên nhóc này rồi, thanh niên thần bí đến từ Hoa Hạ đã cho hắn một bài học nhớ đời.
"Hay là chúng ta dừng ở đây thôi, tôi tuyệt đối sẽ không tranh giành vật tổ tận thế của cậu đâu, Cannes tôi nói là làm".
Cannes trầm giọng nói, liên tục lùi lại phía sau, hoàn toàn mất đi tinh thần quyết chiến.
"Vừa rồi ông đâu có nói như vậy, tôi vẫn thích bóp chết nguy hiểm từ trong trứng cơ".
Tần Lâm bình tĩnh nói, ánh mắt hiện lên ý nghĩ giết người.
Bây giờ mới xin hàng? Sao có thể, ông nghĩ tôi ngu lắm sao?
Tần Lâm không lùi lại mà liên tục tấn công, thế tấn công càng mạnh hơn, nhanh như chớp, mặc dù giáo chủ Cannes rất mạnh anh cũng phải dốc toàn lực chiến đấu, giây phút giết chết được hắn anh mới cảm nhận được sự sung sướng thật sự.
Chiến thuật mềm dẻo của Cannes rất mạnh nhưng hắn biết dùng chiến thuật này đối đầu với Tần Lâm thì hắn đã không còn phần thắng rồi, chẳng bằng rút lui trước khi thua hoàn toàn, cho nên hắn mới xin hàng nửa trận, nhưng Tần Lâm lại chẳng thèm đồng ý.
"Nếu cậu giết tôi thì cậu sẽ phải trả cái giá rất lớn! Tôi nhất định sẽ khiến cậu cũng thê thảm không kém tôi là bao".
"Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì Tòa án Tông giáo sẽ không tha cho cậu đâu, tôi là người đứng đầu Tòa án Tông giáo, cậu không được giết tôi!"
Cannes đe dọa, thú thực là bây giờ hắn chỉ có thể lấy Tòa án Tông giáo ra để đe dọa Tần Lâm mà thôi, nếu không thì hắn sẽ bị giết chết thật mất.
"Vậy phải xem ông có giá trị đó không, Tòa án Tông giáo thì làm sao? Ông bảo chúng đến Hoa Hạ xem ai dám manh động hơn".
Tần Lâm cười lạnh một tiếng, thanh gươm bắt đầu di chuyển, ép sát Cannes, lần này hắn thật sự đánh hơi được cái chết rồi.
Giáo chủ Cannes liên tục lùi lại, nhưng Tần Lâm vẫn thừa thắng xông lên, lần đầu tiên kiếm vô cảnh hung mãnh ngang ngược như vậy.
Trường kiếm dài như rồng tái xuất, uy lực cuồn cuộn, mỗi nhát kiếm đều vô cùng trơn tru, không hề ngập ngừng, chuyển động như nước chảy mây trôi, liền mạch không ngắt quãng!
Thập kiếm!
Thập nhất kiếm!
Thập nhị kiếm!
Tần Lâm đột phá, tiếp cận từng chút, lần này giáo chủ Cannes đã không thể tránh được nữa rồi, kiếm của Tần Lâm quá khó để nắm bắt, hắn không thể nào tìm được, thập nhị kiếm đâm thẳng vào lồng ngực hắn, ngay giây phút đó, nắm đấm mạnh mẽ của giáo chủ Cannes cũng đánh vào lồng ngực của Tần Lâm, sức mạnh kinh khủng, nhưng đáng tiếc là lúc tiếp xúc với cơ thể Tần Lâm sức lực của hắn đã mất hoàn toàn, cơ thể của hắn đã không thể siết chặt nắm đấm đó nữa rồi.
Khoảnh khắc đó, chính giữa trái tim, giáo chủ Cannes không ngờ rằng Tần Lâm lại ra tay không để lại chút dấu vết gì như vậy, thoải mái, vô hình, vô ảnh như vậy.
"Đi chết đi!"
Tần Lâm nhấc kiếm lên, máu tươi bắn tung tóe trong không trung, xung quanh không khỏi biến sắc, cao thủ tuyệt đỉnh của Tòa án Tông giáo, đại giáo chủ Cannes lại bị một kiếm của anh giết chết, quá đáng sợ.
Tần Lâm lảo đảo lùi về sau hai bước, sắc mặt tím tái, ho khan hai tiếng, nếu nắm đấm cuối cùng đó đánh thật vào cơ thể anh thì không chết cũng tàn tật, may mà Kiếm vô cảnh của anh cao hơn một bậc.
Lúc này Nicholas James và Lalisa cũng vừa giải quyết xong hai tên phó giáo chủ, giương mắt lên nhìn, lần nay mục tiêu của Tần Lâm đang nhắm về phía bọn họ.
Rodman hít một hơi dài, bà nó, trời đất quỷ thần, may mà ông đây không đối đầu với Tần Lâm, xem ra lần này gặp chuyện lớn rồi, quan trọng nhất là tên nhóc này lúc trong kiếm trận Mora lại tiến bộ nhiều như vậy, đúng là không thể tưởng tượng được.
Rodman đã thật sự thấy được sự đáng sợ của Tần Lâm, tên nhóc này chỉ có đại tế ti Hoàng Kim lợi hại nhất của tòa thánh Vatican may ra mới có thể chiến đấu cùng được.
Xem ra không lựa chọn Tần Lâm là kẻ thù là một quyết định sáng suốt, giáo chủ Cannes ngông cuồng đã chết rồi, khiến Rodman càng thêm bùi ngùi.
Sự thật đã chứng minh muốn sống lâu thì nên khiêm tốn, khiêm tốn mới là điều quan trọng, làm màu chỉ bất lợi hơn mà thôi!
Nhưng lúc này người nên cảm thấy tuyệt vọng nhất phải là hai người Atlantis kia mới phải.
"Bây giờ có lẽ đến lượt hai người rồi".
Tần Lâm thản nhiên nói.
"Mày muốn giết chúng tao, tao không phủ nhận, nhưng không có chúng tao mày không mở được đá cách thế cho nên giết hay không mày suy nghĩ cho kỹ".
Trong ánh mắt Lalisa không có chút sợ hãi nào, cô ta dám đối đầu với Tần Lâm vì cô ta có thứ để dựa vào.
"Đá cách thế?"
Tần Lâm chau mày rồi nhìn về nơi tảng đá sâu nhất đại điện, trên tảng đá chạm long khắc phượng phủ kín bằng những đường vân, hơn nữa còn có những con chữ mà anh không biết, tảng đá đen như mực hoàn toàn không ăn ý với cung điện màu trắng.
Tảng đá màu đen giống như một bức tường nằm ngang ở đây, thực sự rất khác lạ, Tần Lâm hơi lắc đầu, chắc đó là đá cách thế, vật tổ tận thế ở sau tảng đá đó chăng?
Tần Lâm không biết nhưng anh không dám cược, một khi thua thì sẽ không thể mở đá cách thế, như vậy sẽ không lấy được vật tổ tận thế mất.
Cung điện băng Côn Luân rất có khả năng là kiến trúc kết hợp giữa nền văn minh Maya và nền văn minh Atlantis, hoặc là một trong hai nền văn minh kia, cho nên người Atlantis quen thuộc nơi này hơn anh nhiều, lúc trước Lalisa nhốt anh vào trong kiếm trận Mora là minh chứng rõ ràng nhất.
Chỉ là Tần Lâm trong cái rủi có cái may, không chỉ phá được kiếm trận mà còn nhận được kiếm pháp tuyệt thế như Kiếm vô cảnh, Tần Lâm biết kiếm pháp này vô cùng quý giá, trong lòng anh đầy những ngạc nhiên, đây cũng được coi là di vật đỉnh cao của nền văn minh trước để lại, đến người Atlantis cũng chưa từng biết tới.
Lalisa nói đúng, bây giờ Tần Lâm chỉ có thể tin cô ta.
Có rất nhiều thứ Tần Lâm có lẽ không biết nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, giống như bây giờ vậy nền văn minh Atlantis, thực sự đặc sắc hơn nền văn minh của loài người, cho dù dưới cung điện băng tuyết vẫn vô cùng sắc sảo, khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
Trên đá cách thế có những chữ khắc, Tần Lâm hoàn toàn không biết, vậy mà người Atlantis lại có thể giải được chứng tỏ, bọn họ vẫn không quên nền văn minh của tổ tiên.
Chính điều này cũng sẽ cứu bọn họ một mạng.
"Mở đá cách thế ra tao sẽ không giết mày".
Tần Lâm liếc nhìn Lalisa.
Tần Lâm khẽ cười, cô ta biết Tần Lâm không dám đặt cược, bên trong đá cách thế có vật tổ tận thế hay không vẫn còn là một ẩn số, nhưng nếu trong đó không có thì có lẽ bọn họ đã đi không một chuyến rồi.
"Mong là mày sẽ giữ lời hứa, tao tin mày".
Lalisa từ từ lại gần đá cách thế, lúc này Tần Lâm cũng không thấy lo lắng gì, vì điều anh băn khoăn là nhỡ Lalisa có chơi anh một vố muốn chạy thoát thì cũng không đơn giản như vậy đâu.
"Hai người ra tay được rồi đấy".
Tần Lâm nhìn đá cách thế, rồi nhìn Rodman và Lawrence, hai người chỉ đành cười khổ rồi bước đến, sao bọn họ không sợ Lalisa chơi bẩn được chứ?