Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1023: Suy đoán của Trương Thiên Trạch

Mấy người tự phạm sai lầm, thuốc do mấy người tự đun, uống thuốc cũng do mấy người tự nguyện, giờ lại quay ra trách tôi? Trương Thiên Trạch anh không biết xấu hổ à?”

Tần Lâm chế nhạo nói, trong lòng thở dài không thôi, chính mình cứu bọn họ còn bị oán trách.

“Vậy cũng phải trách anh, vốn dĩ anh có thể khuyên chúng tôi tránh uống phải thuộc độc, nhưng vì sao anh không nói? Vì sao? Không phải có ý xấu thì là gì?”

Trương Thiên Trạch cắn răng cắn lợi nói.

“Tôi muốn nói, nhưng các người có cho tôi nói không? Mấy ngay ai nấy đều uống vui vẻ như thế, nếu tôi quấy rầy nhã hứng của các người, có lẽ các người đã sớm trở mặt rồi? Căn bản các người không cho tôi cơ hội nói, vì thế đó là do các người tự chuốc lấy”.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

“Mọi người thấy chưa, chúng ta là bạn đồng hành, chúng ta đi cùng nhau, nhưng anh ta lại không trọng đạo nghĩa như thế, rõ ràng là có thể tránh, nhưng cứ bắt chúng ta uống thuốc độc, loại người này có khác gì kẻ sát nhân chứ? Mọi người nói xem có đúng không?”

“Vả lại, tôi phát hiện đây chính là âm mưu, Tần Lâm vốn muốn đối phó chúng ta, có lẽ Lý Lạc Lạc và Vương Miễn cũng rơi vào kế hoạch của anh ta. Chúng ta đang yên đang lành ở đây sao đột nhiên rơi vào trong cái huyệt mộ đó chứ? Lẽ nào mọi người không thấy kỳ lạ à? Vì sao sau khi vào huyệt đạo lại xuất hiện những thứ quỷ quái đó? Vì sao những thứ quỷ quái đó chỉ tấn công Tần Lâm chứ không tấn công chúng ta? Nói trắng ra là không dám. Vì anh ta sợ sẽ bị lộ ra, đây chính là một âm mưu”.

“Mọi người tưởng anh ta có thể đuổi ma quỷ thật à? Mọi người ngây thơ quá đấy, chắc chắn là có người giúp anh ta, khiến tất cả chúng ta phải tin tưởng. Khi Lý Lạc Lạc và Vương Miễn bị hại, sao anh ta không chạy đi? Chẳng phải là vì diễn cho chúng ta xem sao? Trong giây phút sinh tử, anh ta không những không chạy đi mà còn muốn cứu người, điều này càng không hợp lý. Ai lại đi cứu người xưa nay không quen biết chứ? Ha ha ha, mọi người ngây thơ quá đi, tôi đã nhìn thấu anh ta, chuyện này đã được sắp đặt từ trước rồi, hơn nữa anh ta chỉ múa may châm vài cái là khiến Lý Lạc Lạc và Vương Miễn khỏi luôn? Đúng là chuyện cười!”

“Tất cả chuyện này đều đầy rẫy sơ hở, giây phút cuối cùng, anh ta lại xuất hiện một cách anh hùng, khiến mọi người chấn động, anh ta tưởng mình là ai chứ? Là siêu nhân mặc sịp xanh chắc? Lại còn là người mình đồng da sắt có thể chạy thoát khỏi huyệt mộ đang sập? Cho dù là võ hiệp trong tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy, tổng kết lại những điều trên, hiện giờ chắc mọi người biết rồi nhỉ. Tần Lâm chính là đang diễn kịch để thu phục sự ngưỡng mộ của mọi người, hơn nữa còn dùng trăm phương ngàn kế, thậm chí là cả chuyện quỷ thần, quả thật quá bỉ ổi! Ha ha ha, mặc dù tôi không biết mục đích của anh ta là gì, nhưng tôi chắc chắn anh ta đang có âm mưu gì đó”.

Lời của Trương Thiên Trạch đầy tính khiêu khích, hơn nữa mỗi câu nói đều có lý, khiến mọi người khó có thể nghi ngờ.

“Chúng ta là bác sĩ, là người theo chủ nghĩa vô thần, giờ nghĩ lại, lúc ở dưới huyệt mộ, tôi vẫn thấy buồn cười, có gì đáng sợ chứ? Tất cả đều là giả, chúng ta là bác sĩ, trách nhiệm của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, chỉ tin vào khoa học, nhưng cuối cùng suýt chút nữa bị Tần Lâm lừa, giờ nghĩ lại, thật khiến người ta cảm thấy xót xa. Hơn nữa, cuối cùng Tần Lâm còn cố ý làm sập huyệt mộ để tiêu hủy dấu vết của anh ta, không phải sao? Tất cả những điều này đều không chê vào đâu được, nếu tư duy logic của tôi không cao, nếu cuối cùng tôi không nắm bắt được âm mưu của anh ta thì mọi người đã bị anh ta lừa rồi”.

Lời của Trương Thiên Trạch như kiểu tiếp thị vậy, khiến tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý. Tần Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn lừa dối bọn họ, luôn đặt một âm mưu to lớn lên đầu bọn họ.

Nhưng Tần Lâm cũng đã cứu bọn họ, nói cách khác, Tần Lâm cứu bọn họ hoàn toàn là vì mục đích cá nhân, tất cả đều là để phục vụ cho âm mưu của anh.

Giọng Trương Thiên Trạch rất từ tính, ăn nói có đầu có cuối khiến mọi người tin là thật.

“Tần Lâm, anh nói đi, nói tất cả đều là giả đi”.

Ánh mắt Lâm Nguyệt Dao cực kỳ nóng bỏng, nhìn chằm chằm Tần Lâm, cô không biết bản thân nên tin ai, nếu nhưng lời này là thật, vậy vì sao Tần Lâm lại muốn hại bọn họ?

Tần Lâm trăm phương ngàn kế làm tất cả những điều này là vì mục đích gì?

Tần lâm đã cứu bọn họ, nhưng cuối cùng lại lừa dối bọn họ, hoặc là ngay từ đầu đã lừa dối nhưng bọn họ không hề hay biết.

Tất cả đều là vì Trương Thiên Trạch đã vạch trần kế hoạch của Tần Lâm, nên mọi người mới nhìn ra chân tương sự việc.

“Nếu anh nói tất cả đều do anh ta tự võ đoán thì em có tin anh không?”

Tần Lâm nhìn về phía Lâm Nguyệt Dao lạnh nhạt nói, lúc này, ngay cả Lâm Nguyệt Dao cũng không tin anh sao?

Lời của Trương Thiên Trạch có sức kích động rất lớn, hơn nữa lồng ghép vào nhau biến tất cả những lời nói hành động của Tần Lâm thành âm mưu, dường như với bọn họ, đây mới là sự thật.

“Vì sao? Tần Lâm. Anh nói đi, chúng tôi suýt chút nữa đã bị anh hại chết đó, anh có biết không?”

“Tần Lâm, anh cũng quá ích kỷ rồi? Vì ham muốn của bản thân mà trêu đùa tất cả chúng tôi? Thú vị không?”

“Ha ha ha, đúng là thú vị, còn giả thần giả quỷ nữa chứ, đúng là khiến người ta không thể không tin mà. Lý Lạc Lạc và Vương Miễn chắc chắn là đồng bọn của anh ta, bị anh chơi cho một vố, Tần Lâm anh đúng là khiến chúng tôi lau mắt nhìn đấy”.

“Hiện giờ tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc vì lý do gì mà anh lại làm như vậy, anh có thể đạt được thứ gì chứ?”

Tất cả mọi người thi nhau chỉ trích Tần Lâm. Bọn họ đã tin lời của Trương Thiên Trạch là thật rồi, bọn họ toàn toàn không biết vì sao Tần Lâm lại xuất hiện ở đây dắt mũi bọn họ như thế.



Lâm Nguyệt Dao lắc đầu, lại gật đầu, lúc này cô cũng không biết rốt cuộc có nên tin Tần Lâm không?

“Cây ngay không sợ chết đứng”.

Tần Lâm lạnh lùng nói, giọng nói anh vô cùng bình thản, bình thản đến nỗi khiến mọi người cảm thấy anh đang coi thường bọn họ.

“Mọi người xem, đã đến lúc này rồi mà anh ta vẫn không tin, loại người này thật sự quá cứng mồm cứng miệng, Lâm Nguyệt Dao, cậu cũng không thoát khỏi liên quan đâu, cậu nói đi”.

“Chuyện này phân nửa cũng có liên quan đến Lâm Nguyệt Dao, nếu không phải cậu ấy thi chúng ta đâu có quen biết Tần Lâm là ai chứ”.

“Chúng ta đều bị Lâm Nguyệt Dao làm liên lụy rồi”.

Lâm Nguyệt Dao nghe mọi người chỉ trích, đôi mắt đẫm lệ, Tần Lâm ơi Tần Lâm, anh là anh họ của em, sao anh lại muốn làm như vậy chứ?

“Ôi, vốn dĩ tớ không muốn nói chuyện này, nhưng Tần Lâm thật sự quá đáng quá mức, vì thế tớ phải nói ra, tớ thấy cậu quá đáng thương, Lâm Nguyệt Dao ạ, cậu có biết cậu luôn bị Tần Lâm che mắt, cậu có biết bản thân cậu giống như một con vịt xấu xí bị chơi đùa. Tất cả đều là nhắm vào cậu mà cậu vẫn chưa rõ à?”

Tống Song Nhi chế giễu nối, cô ta không biết chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai, nhưng cô ta nhất định phải khiến Tần Lam khó coi.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK