Chương 1225: Người cùng một nhà, cớ sao đấu đá nhau như vậy?
“Bố? Đây là sự thật à?”
Chúc Tiểu Nguyệt không thể tin được, không ngờ bố mình lại muốn giết Chúc Linh Linh? Mặc dù cô ta và Chúc Linh Linh không ưa gì nhau, vả lại còn luôn đấu chọi nhau gay gắt, nhưng chưa từng có suy nghĩ muốn hãm hại Chúc Linh Linh.
Bố cô ta hồ đồ thật rồi, thậm chí đã vượt quá giới hạn cuối cùng.
“Bố cũng là nhất thời hồ đồ, Linh Linh, Linh Linh cháu tha cho bác một lần này đi, cháu nói gì bác cũng nghe theo”.
Chúc Minh quỳ xuống trước mặt Chúc Linh Linh, ôm chặt chân cô.
“Người cùng một nhà mà sao lại đấu đá nhau như vậy chứ”.
Chúc Linh Linh lẩm bẩm, đá hất Chúc Minh ra, lúc này, trong lòng cô tràn đầy đau buồn, ngay cả người thân cũng không thể tin tưởng, cô còn có thể tin ai đây?
“Chuyện gì đây, sao lại nằm ra đất thế này, con cả, con làm sao thế? Mau đứng dậy”.
Lúc này, bà nội của Chúc Linh Linh cũng chính là Âu Dương Diễm Diễm đột nhiên xuất hiện, không biết do ai gọi đến.
Âu Dương Diễm Diễm nhìn thấy Chúc Minh bị đánh máu me bê bết thì lập tức vô cùng đau lòng, đây là con trai bà ta, là khúc thịt trên người bà ta.
“Mẹ, con có lỗi với Linh Linh, xin lỗi Linh Linh, hu hu hu”.
Chúc Minh ôm chân mẹ mình khóc lóc nức nở.
“Được rồi, không sao, có chuyện gì, mẹ sẽ giúp con”.
Âu Dương Diễm Diễm nói.
“Linh Linh, rốt cuộc là thế nào, sao các cháu lại chạy đến nhà bác cả cháu gây chuyện vậy, cho dù là chuyện gì thì bác cả cháu đã biết lỗi rồi, cháu còn chưa thôi à”.
“Đúng thế, bà nội, Chúc Linh Linh ép người quá đáng, muốn bắt bố cháu chết cùng cô ta mới thôi, đều là người thân trong nhà cả mà?”
Chúc Tiểu Nguyệt phản kích, nói với vẻ bực tức.
“Được rồi, cho dù là chuyện gì thì kết thúc ở đây đi, bác cả cháu đã quỳ xuống rồi, cháu phận con cháu mà có thể không nói năng gì à? Không sao, có mẹ ở đây, con đứng dậy đi, đều là người một nhà cả, có gì không giải quyết được chứ”.
Âu Dương Diễm Diễm trừng mắt với Chúc Linh Linh.
“Bà nội, Chúc Minh muốn giết cháu, nếu không có anh Tiểu Lâm, thì hiện giờ cháu đã chết rồi, bà nói xem cháu có nên tha thứ cho ông ta không?”
Chúc Linh Linh nhấn mạnh từng câu từng chữ, vẻ lạnh lùng sương giá bao trùm khuôn mặt.
Sắc mặt Âu Dương Diễm Diễm tối sầm lại, cái thằng này sao lại làm ra chuyện thế này chứ?
Âu Dương Diễm Diễm liếc nhìn Chúc Minh, Chúc Minh cúi đầu, không dám nói lời nào.
Âu Dương Diễm Diễm thầm nghĩ, hỏng rồi, xem ra là Chúc Minh đã làm ra chuyện mất hết nhân tính này rồi, không ngờ Chúc Minh lại định giết hại Chúc Linh Linh, tên này thật không biết chừng mực, đây là chuyện phạm pháp, phải đi tù đó.
Nhưng ngẫm lại, dù sao cũng là con trai mình, dù có làm chuyện tày trời thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thể tha thứ, đây là đứa con trai bà ta thương nhất, là khúc thịt của bà ta.
“Cái đứa khốn nạn này, Chúc Minh, mẹ thấy con bị điên rồi, sao con lại làm ra chuyện này chứ? Con không muốn sống nữa à, sau này còn làm thế, xem mẹ xử lý con thế nào”.
Bà cụ tát lên mặt Chúc Minh một cái nhẹ hều, rõ ràng là chỉ để cho Chúc Linh Linh xem.
“Vâng vâng, sau này con chắc chắn không dám nữa đâu mẹ”.
Chúc Minh gật đầu lia lịa.
“Bà thay cháu dạy dỗ nó rồi, Linh Linh, chuyện này kết thúc ở đây đi, bác cả cháu là người thế nào bà là người hiểu rõ nhất, nó là người nhát gán, tâm địa không hề xấu, mọi người đều là người một nhà. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, chúng ta không thể trở mặt với nhau được, nhà họ Chúc chúng ta còn trông chờ vào thế hệ con cháu bọn con nữa”.
Âu Dương Diễm Diễm cười nói.
“Kết thúc ở đây? Bà nội, hình phạt của bà hình như hơi nhỏ thì phải? Chúc Minh muốn giết cháu, mà bà chỉ nói một hai câu là xong chuyện sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ”.
Chúc Linh Linh tức quá hóa cười, bà nội đã làm mới cách hiểu của cô về hai chữ tình thân rồi, tình cảm với cô trong mắt bà ta rẻ rúng như vậy sao?
“Vậy cháu còn muốn thế nào, Chúc Minh đã nhận lỗi rồi, cháu còn muốn bắt nó chết sao? Sao cháu lại độc ác như thế, Chúc Linh Linh. Bác cả cháu đã biết sai rồi, nó chỉ là nhất thời hồ đồ mới làm vậy, giờ cháu còn không chịu buông tha, cháu muốn thế nào?”
Âu Dương Diễm Diễm mắng chửi.
Chúc Linh Linh bị bà nội làm cho tức giận, cái quái gì thế?
Sao chuyện này lại thành cô sai vậy?
Tần Lâm đứng bên cạnh cười cười không nói, bà Âu Dương Diễm Diễm này đúng là càng lúc càng không biết xấu hổ, ban đầu còn có chút nhân tính, hiện giờ đã biến sự không biết xấu hổ thành điều hiển nhiên rồi.
“Đúng thế, bà nội, để loại người như nó phụ trách quản lý nhà họ Chúc, nhà chúng ta sao có thể sống tốt đẹp được chứ. Bố cháu đã bị bọn nó đánh thành ra như này, còn muốn thế nào nữa? Chỉ là giết người không thành mà thôi, Chúc Linh Linh chính là muốn nhân cơ hội này chèn ép cháu và bố, để một mình quản lý tập đoàn Văn Hòa. Bà nội, Linh Linh quả thật quá độc ác, cháu chưa thấy người phụ nữ nào có tâm địa rắn rết như thế”.
Chúc Tiểu Nguyệt cũng đổ thêm dầu vào lửa, lúc này thấy bà nội ở bên chống lưng cho cô ta nên lập tức phản kích, đổ mọi trách nhiệm lên người Chúc Linh Linh, biến bố con bọn họ thành người bị hại.
“Tôi độc ác? Ha ha ha, các người đúng là không biết xấu hổ, ha ha, bà nội, giờ cháu mới là người bị hại, bà có rõ không vậy? Chúc Minh muốn giết cháu, mà giờ bà lại nói đỡ cho ông ta? Nói cháu không buông tha? Lẽ nào cháu phải quỳ xuống xin ông ta giết cháu à?”
Chúc Linh Linh cười chế nhạo nói.
“Cháu nói chuyện với bà bằng thái độ gì vậy, bà là bà nội của cháu, hơn nữa cháu cũng đâu có làm sao? Vẫn chạy nhảy ầm ầm đấy thôi, làm gì giống như gặp chuyện, cháu còn muốn thế nào nữa, lẽ nào cháu muốn bắt bác cả cháu vào tù à? Hơn nữa, cháu có chứng cứ gì mà nói bác cả cháu hại cháu, mọi người đều là người một nhà, đừng có khiến mọi người trở nên xa lạ như thế có được không, bà luôn muốn mọi người sống hòa thuận với nhau, cháu có thể để bà bớt lo lắng được không?”
“Khổng Tử đã nói, biết sửa sai là cái dũng của người quân tử, bác cả cháu là người không biết tốt xấu sao? Nó đã biết lỗi rồi, chắc chắn sẽ sửa đổi, mà cháu còn lảm nhảm không thôi, là con cháu lẽ nào cháu không thấy xấu hổ trong lòng à? Bà là bà nội cháu mà cháu lại nói năng với bà như thế, có nên không hả? Trên đời này chữ hiếu là quan trọng nhất, lẽ nào cháu mặc kệ không nghe lời bà nội à? Là chủ một gia tộc, cháu nên làm sao để mọi thành viên cảm thấy công bằng nghiêm chính mới phải, hiện giờ cháu ép người quá đáng như thế, sau này bác cả và Tiểu Nguyệt làm sao có thể làm việc ở công ty nữa, Chúc Linh Linh, bà khuyên cháu đừng tự làm bẽ mặt nữa”.
Âu Dương Diễm Diễm nói vậy khiến Chúc Linh Linh cạn lời.
Cô là người bị hãm hại suýt chết, mà giờ lại trở thành kẻ xấu xa ép người quá đáng?
Thiên lý ở đâu chứ? Thiên lý ở đâu!
Chúc Linh Linh tức đỏ mắt, bắt nạt người đến thế, mà còn mở miệng kêu công bằng nghiêm chính? Chỉ còn thiếu ngồi lên đầu cô nữa thôi, còn bắt cô nhẫn nhịn, sao cô lại đen đủi như thế chứ.
Bà bội không thương, bác không yêu, Chúc Linh Linh cảm thấy vô cùng ấm ức, cô suýt bị người ta hại chết mà giờ lại trở thành tội đồ, còn Chúc Minh lại là người có lý?
Lời phán quyết của bà nội như tiếng chuông cổ chói tai.
Chúc Linh Linh cười chế nhạo nói.
“Cháu nói chuyện với bà bằng thái độ gì vậy, bà là bà nội của cháu, hơn nữa cháu cũng đâu có làm sao? Vẫn chạy nhảy ầm ầm đấy thôi, làm gì giống như gặp chuyện, cháu còn muốn thế nào nữa, lẽ nào cháu muốn bắt bác cả cháu vào tù à? Hơn nữa, cháu có chứng cứ gì mà nói bác cả cháu hại cháu, mọi người đều là người một nhà, đừng có khiến mọi người trở nên xa lạ như thế có được không, bà luôn muốn mọi người sống hòa thuận với nhau, cháu có thể để bà bớt lo lắng được không?”
“Khổng Tử đã nói, biết sửa sai là cái dũng của người quân tử, bác cả cháu là người không biết tốt xấu sao? Nó đã biết lỗi rồi, chắc chắn sẽ sửa đổi, mà cháu còn lảm nhảm không thôi, là con cháu lẽ nào cháu không thấy xấu hổ trong lòng à? Bà là bà nội cháu mà cháu lại nói năng với bà như thế, có nên không hả? Trên đời này chữ hiếu là quan trọng nhất, lẽ nào cháu mặc kệ không nghe lời bà nội à? Là chủ một gia tộc, cháu nên làm sao để mọi thành viên cảm thấy công bằng nghiêm chính mới phải, hiện giờ cháu ép người quá đáng như thế, sau này bác cả và Tiểu Nguyệt làm sao có thể làm việc ở công ty nữa, Chúc Linh Linh, bà khuyên cháu đừng tự làm bẽ mặt nữa”.
Âu Dương Diễm Diễm nói vậy khiến Chúc Linh Linh cạn lời.
Cô là người bị hãm hại suýt chết, mà giờ lại trở thành kẻ xấu xa ép người quá đáng?
Thiên lý ở đâu chứ? Thiên lý ở đâu!
Chúc Linh Linh tức đỏ mắt, bắt nạt người đến thế, mà còn mở miệng kêu công bằng nghiêm chính? Chỉ còn thiếu ngồi lên đầu cô nữa thôi, còn bắt cô nhẫn nhịn, sao cô lại đen đủi như thế chứ.
Bà bội không thương, bác không yêu, Chúc Linh Linh cảm thấy vô cùng ấm ức, cô suýt bị người ta hại chết mà giờ lại trở thành tội đồ, còn Chúc Minh lại là người có lý?
Lời phán quyết của bà nội như tiếng chuông cổ chói tai.
“Cháu tự làm bẽ mặt? Bà nội, bà hơi quá đáng rồi đó, cháu không cần bà nói thay cho cháu. Bà đến cả sự công bằng căn bản nhất cũng không đảm bảo được, lần này cháu nhất định phải nói cho rõ ràng. Suýt chút nữa cháu đã chết rồi, nhưng trong mắt bà lại là chuyện đương nhiên, cháu tìm bác cả để nói lý thì lại thành lỗi của cháu, vậy bà nói cho cháu biết nên làm thế nào đây? Ông ta không có nhân tính muốn giết chết con cháu nhà mình, để thay thế trở thành lãnh đạo tập đoàn Văn Hòa, lẽ nào đây là chuyện đương nhiên sao?”
Chúc Linh Linh cười chế giễu.
“Bác cả của cháu chỉ là nhất thời hồ đồ, giờ nó đã biết sai rồi, cháu còn muốn thế nào nữa? Bà hỏi cháu có thôi đi không hả, đều là người một nhà, nếu cháu có chuyện bất trắc gì thì bà chắc chắn sẽ không tha cho nó, nhưng quan trọng là cháu không sao cả, mà còn muốn bà lấy lại công bằng cho cháu? Cháu là thanh niên trẻ tuổi phải nên rộng lượng chứ, đúng không? Vì sao bác cả cháu lại muốn thay thế cháu, chắc chắn là do cháu làm chưa đủ tốt, nó muốn làm tốt hơn, tất cả là vì nhà họ Chúc, nó đâu có sai chứ?”
-----------------------