Chương 214: Ăn hoành thánh
“Cơ thể cô không sao chứ, cô ð đâu, để tôi đưa cô
về nhé? Hay là tôi đưa cô đến trường”.
Vương Đông Tuyết gật đầu: “Cảm ơn anh”.
Nói xong, Vương Đông Tuyết lập tức đứng dậy,
vết thương vẫn còn đau nhói, dù gì cũng là vết
thương ngoài da, đương nhiên sẽ không thể lành
nhanh đến vậy.
Ra khỏi khách sạn, Vương Đông Tuyết bước đi
khập khiễng bởi vì vết thương ở đùi.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy liền bĩu môi, rồi nhìn
Tần Lâm với anh mắt hung dữ.
Tên cầm thú, còn giả vờ thêm giường, cuối cùng
thì cũng ngủ với con gái nhà người ta thôi. Tên cặn
bã!
Đương nhiên Tần Lâm không hề biết mình bị
mắng là cầm thú, sau khi đỡ Vương Đông Tuyết ra
ngoài, anh dẫn cô đi ăn sáng.
“Gần đây không có chỗ nào bán đồ ăn sáng đúng
chứ?”
Tần Lâm nhìn một lượt xung quanh, hình như
không có chỗ nào để ăn.
Vương Đông Tuyết nói: “Tôi biết một chỗ có bán
hoành thánh, tôi thường ăn ở đó, nếu anh không chê
thì tôi mời anh đi ăn nhé?”
“Được”
Tuy lúc nhỏ Tần Lâm là đại thiếu gia, nhưng sau
khi gia tộc suy bại thì anh đã sống vô cùng cực khổ,
đương nhiên anh sẽ không kén cá chọn canh về mặt
ăn uống.
Vương Đông Tuyết dẫn Tần Lâm vào một con
hẻm, rẽ lượn một hồi rồi lại đến một con hẻm nhỏ
cạnh phố đi bộ, ð trước cửa có một bào lão đang nấu
một nồi hoành thánh lớn.
“Bà Tiền!"
Vương Đông Tuyết tươi cười chào hỏi, bà Tiền
cũng mỉm cười đáp lại.
“Đông Tuyết đến rồi à, mau tới đây ngồi đi”.
Hai chiếc ghế đầu nhỏ, thêm một cái bàn đã gãy,
đây chính là chỗ đề ăn.
Bàn ăn tuy cũ nhưng lại rất sạch sẽ, bà lão Tiền
vừa gói vừa nấu hoành thánh, vỏ mỏng nhân dày
nhưng giá cả lại vô cùng phải chăng.
“Hi hi, chỉ năm tệ một bát, vừa rẻ lại ngon”.
Vương Đông Tuyết mỉm cười, đôi mắt híp lại thành
hình lưỡi liềm, trông vô cùng đáng yêu.
Bà Tiền bưng hai tô hoành thánh lớn đưa qua, Tần
Lâm bắt đầu động đũa, cũng cảm thấy khá ngon nên
hai người bắt đầu ăn.
Đang ăn thì bất ngờ có mấy chiếc xe đạp từ trong
hẻm chạy đến.
Mấy cô gái ở trên xe nhìn thấy Vương Đông Tuyết,
khuôn mặt đột nhiên lộ ra vẻ giễu cợt.
"“Ê, đây chẳng phải là Vương Đông Tuyết ư, sao lại
ngồi lề đường ăn rồi?”
Vương Đông Tuyết cau mày: “Lưu Bình Bình?”
Lưu Bình Bình là con nhà giàu, bình thường cô ta
vô cùng kiêu ngạo hống hách, nên Vương Đông Tuyết
vẫn luôn tránh mặt cô ta, không ngờ lại gặp nhau ở
đây.
“Đến đây ăn hoành thánh à?”
Lưu Bình Bình và hai cô gái phía sau bỗng cười
phá lên.
“Ha ha ha, bọn tao đến ăn hoành thánh? Cho dù
có ăn hoành thánh thì tụi tao cũng sẽ không đến vỉa
hè ăn, ở đây lộng gió thế này, chẳng sạch sẽ chút
nào, tao cũng không phải loại hám rẻ như vậy”.
“Ha ha, chẳng phải vì nghèo nên không có tiền ăn
một bữa sáng đàng hoàng sao, nhưng mà Vương
Đông Tuyết này, nên bớt ăn đồ vỉa hè lại đi nhé, nếu
lỡ may bị ốm thì tiền đi bệnh viện còn đắt hơn nhiều
-----------------------