Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1003: Ra oai phủ đầu

Tầm Lâm cùng Lâm Nguyệt Dao và Tống Song Nhi vào trong công viên Hải Sư, đã có hơn hai mươi người tới rồi, có nam có nữ, tất cả đều tầm hơn hai mươi tuổi, trông tinh thần rất sung sức, dồi dào, ai cũng nở nụ cười trên gương mặt.

“Nguyệt Dao, không phải cậu nói muốn đem đến một bất ngờ cho tụi mình sao?”

“Đúng thế, bất ngờ đâu?”

“Bất ngờ ở đây, ta ta ta, đây là Tần Lâm anh họ của Nguyệt Dao, anh ấy cũng học y, lần này cùng đi núi Võ Miếu với chúng mình”.

Tống Song Nhi cười nói, vẻ mặt hào hứng, dí sát vào người Tần Lâm.

“Xì, đây đâu được coi là bất ngờ chứ. Nguyệt Dao, anh họ cậu từng vào núi bao giờ chưa vậy? Lần này chúng ta mang đồ cắm trại, dự định ở qua đêm trên núi Võ Miếu, trời băng giá lạnh, mình sợ cơ thể yếu ớt của anh họ cậu không chịu nổi đâu, đến lúc đó từng có bắt tụi mình phải chăm sóc anh ta”.

“Ha ha ha, chẳng phải vậy sao, Nguyệt Dao à cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy”.

Lâm Nguyệt Dao còn chưa lên tiếng, Tống Song Nhi đã thấy không vui.

“Coi thường ai thế, đến lúc đó không cần các người, một mình tôi có thể chăm sóc tốt cho anh Tiểu Lâm”.

Mọi người reo hò, mặt mày hớn hở.

“Dô dô, thì ra sự bất ngờ này không dành cho bọn mình mà là chuẩn bị riêng cho Song Nhi, hại bọn mình mừng hụt một phen”.

“Chẳng phải thế sao, xem ra chúng ta mừng hụt rồi, người ta là hoa đã có chủ”.

Mọi người cười đùa, lúc này một người thanh niên cao to vạm vỡ mặc áo sơ mi xuất hiện.

Anh ta tên là Trương Thiên Trạch, dáng người vạm vỡ lực lưỡng, cao mét chín, đi trên đường trông giống như xe tăng, nhìn phát sợ.

“Chào anh, tôi tên là Trương Thiên Trạch! Là đội trưởng dẫn đầu lần này, cũng là lớp trưởng trước đây của bọn họ”.

Trương Thiên Trạch lạnh lùng nhìn Tần Lâm.

Lúc này Tần Lâm được Lâm Nguyệt Dao và Tống Song Nhi bao vây, anh ta thấy rất khó chịu, trước đây anh ta từng theo đuổi cả hai nhưng đều bị từ chối, vì thế thấy hai người con gái này xem trọng Tần Lâm, anh ta vô cùng tức tối.

“Tần Lâm”.

Tần Lâm khẽ gật đầu, có điều lúc bắt tay với anh, Trương Thiên Trạch dùng lực rất mạnh, muốn ra oai phủ đầu.

Nhưng Trương Thiên Trạch không ngờ được rằng lực tay của Tần Lâm còn mạnh hơn anh ta, anh ta luyện tập quanh năm, ngang hàng với võ sĩ, nhưng tay bị Tần Lâm nắm lấy giống như bị gọng kìm kẹp chặt, không tài nào động đậy được.

Tần Lâm bình thản, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Trương Thiên Trạch ngày càng khó coi, đau đến mức răng va vào nhau, nhưng không dám lên tiếng, bởi vì anh ta chủ động gây khó dễ, cuối cùng lại bị Tần Lâm dạy dỗ cho một bài học.

Lòng bàn tay đau tê tái, bắt đầu hơi biến dạng, Trương Thiên Trạch thấy tuyệt vọng trong lòng, xem ra bản thân nhìn lầm người rồi.

“Rất vui.....được làm quen với anh”.

Một lúc sau Tần Lâm buông tay ra, Trương Thiên Trạch mới hoàn hồn lại, vội rụt tay về, thở phào một hơi.

Má nó, không ngờ thằng khốn này lại mạnh như vậy, đau chết đi được.

Tiên sư bố mày.

Trương Thiên Trạch thầm thề rằng: “Tên nhãi ranh tốt nhất đừng có rơi vào tay tao, nếu không tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày, lần cắm trại dã ngoại này mày liệu hồn với tao”.

“Nếu mọi người đã đến đủ rồi thì chúng ta lên núi Võ Miếu thôi”.

Trương Thiên Trạch nói.

“Lần này đi đến núi Võ Miếu, tốt nhất mọi người nên tự chăm sóc cho bản thân đừng gây phiền phức cho bạn đi cùng, mục đích chủ yếu của chúng ta là đi hái thuốc, tìm hiểu môi trường sinh trưởng của các loại dược liệu, tăng sự hiểu biết, lần này tôi là đội trưởng dẫn đầu và cũng miễn cưỡng làm thầy dạy y học một lần cho mọi người, tôi hiểu biết cũng không nhiều nhưng chắc chắn hơn những kẻ gà mờ, tôi sẽ cố gắng hết sức không phụ sự yêu mến của mọi người”.

Trương Thiên Trạch vô cùng tự tin, ra vẻ hiểu biết nhiều, trong số những người ở đây, chỉ có anh ta là xuất thân từ gia đình hành nghề y, từ nhỏ đã học y thuật, thế nên giỏi hơn rất nhiều kẻ về sau mới học, do đó anh ta làm đội trưởng cũng là điều dễ hiểu.

“Anh Tiểu Lâm, em thấy anh ta có ý muốn nhằm vào anh đấy, anh phải cẩn thận vào”.

Lâm Nguyệt Dao khẽ nói.

“Tại sao?”

“Anh ta từng theo đuổi em và Tống Song Nhi nhưng đều bị từ chối thế nên ghi hận trong lòng, tên này không tốt đẹp gì đâu, rất nhỏ mọn”.

Lâm Nguyệt Dao nói.

“Con người nhỏ nhen còn gì có điểm gì tốt chứ? Hận từ trong tim, thù lâu nhớ dai, anh thấy con người này không chỉ hẹp hòi đâu mà chính là kẻ xấu”.

Tần Lâm không hề khách khí, anh đã sớm nhìn thấu tính cách của Trương Thiên Trạch, hơn nữa vừa gặp mặt đã định ra uy quyền với anh, con người như thế đúng là chẳng ra gì, chỉ sợ người khác làm ảnh hưởng đến địa vị của bản thân, mà hai người đẹp Tống Song Nhi và Lâm Nguyệt Dao lại ở bên cạnh Tần Lâm, chắc chắn trong lòng anh ta đang rất ghen ghét, đố kỵ.

Mọi người đi thẳng về phía ngọn núi Võ Miếu, phía Tây là thành phố Đông Hải, phía Đông giáp biển, phía Tây giáp núi.



Nghe nói núi Võ Miếu là ngôi miếu cổ mà Võ Thần Quan Công từng ở, sau đó đổi tên thành núi Võ Miếu. Núi cao một nghìn mét, cây cổ thụ mọc thành từng cụm, rất tươi tốt, hơn nữa còn có rất nhiều loài dược liệu, vì thế từ trước tới nay nơi đây luôn là biểu tượng của thành phố Đông Hải.

Có rất nhiều ngôi làng nhỏ xung quanh núi Võ Miếu, chỉ có ngôi miếu Võ được dân địa phương trừng tu lại, rất nhiều người thích du ngoạn dưới chân núi, vì địa hình núi hiểm trở nên có rất ít người leo lên trên, dù gì đây cũng là ngọn núi cao hơn nghìn mét, không hề thấp, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm.

Người dân núi Võ Miếu không khai phát nhiều, vì thế bảo tồn được kha khá cảnh vật rừng núi nguyên sinh, lần này nhóm bọn họ vào núi Võ Miếu không chỉ để hái thuốc mà còn để học tập, giao lưu giữa những người trẻ tuổi, như vậy sẽ thuận lợi và dễ dàng hơn.

Tần Lâm đi cùng Lâm Nguyệt Dao, Tống Song Nhi cứ bám riết lấy, anh luôn giữ khoảng cách nhất định, nếu không cái cô này sẽ tưởng anh thích cô ta, vậy thì phiền phức lắm, đến lúc đó lại bám dai như đỉa, đuổi cũng không đi.

“Rốt cuộc em nghĩ cái gì mà lại bảo anh là món quà bất ngờ dành cho Tống Song Nhi vậy? Bọn anh chỉ tình cờ gặp nhau thôi! Đơn giản thế thôi, em đừng có bán đứng anh đấy”.

Tầm Lâm trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao, cô em họ ranh ma này mặc dù lúc đầu không ưa anh, nhưng dần dần cũng đã chấp nhận, có điều từ đó trở đi suốt ngày gây sự bướng bỉnh.

“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Em vì tốt cho anh, em không thích quan hệ giữa anh với đại minh tinh, tìm chị dâu phải thật thà chất phát một chút, giống như Tống Song Nhi vậy, dù gì thì người ta cũng thật lòng với anh. Nhà đại minh tinh nhiều tiền như thế, không những xinh đẹp mà còn tài giỏi nữa, sao lại thích anh được chứ? Vì anh kiếm ít tiền hay là chưa từng học đại học?”

Lâm Nguyệt Dao cười híp mắt nói.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK