Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi sáng ngày thứ hai, Tần Lâm đưa Lăng Dật Nhiên đi ra khỏi vách núi, lúc này, rừng rậm đã không còn dấu vết của bốn con gấu tuyết kia rồi, cho dù bọn chúng có kiên nhẫn đến mấy thì cũng không một mực ngồi chờ ở đây, huống chi bọn chúng cũng nghĩ Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên bị té chết dưới vực rồi.

Hai người rời khỏi sau lưng núi, đi thẳng về.

Lăng Dật Nhiên nói nhỏ.

"Vết thương của anh còn chưa khỏi đâu, anh về cùng tôi, tôi sẽ băng bó cho anh".

"Cũng được, đành nhờ cô vậy, tiểu sư thúc".

Tần Lâm cười nói, ở trong nơi tuyết rơi lạnh giá này, vết thương rất khó lành, huống hồ bây giờ bọn họ đã ở một đêm dưới khe nứt rồi, vết thương được xử lý rất đơn giản, dễ bị nứt nẻ da.

Dù sao Tần Lâm cũng không phải là thần, anh là người thôi.

"Anh chẳng khách khí gì cả, đi thôi”.

Lăng Dật Nhiên gật đầu, mỉm cười, tên Tần Lâm này mặc dù hơi đáng ghét, nhưng không thể không nói, trong thời khắc mấu chốt cô gặp nguy hiểm, anh lại chắn trước mặt cô, không hề bỏ chạy, kiểu đàn ông như này cũng không nhiều.

Người không vì mình trời tru đất diệt, cho dù Tần Lâm có chạy mất, cô cũng sẽ không oán giận, dù sao hai người mới quen, hơn nữa còn có xung đột với nhau, nhưng anh lại ở lại, điều này khiến cô rất cảm động.

Người đàn ông này không quan tâm đến hiềm khích lúc trước mà vẫn cứu cô, chỉ riêng phong thái và sự sáng suốt của anh đã đủ để cô đánh giá anh không phải kẻ tầm thường.

Ngưỡng mộ có, đố kỵ cũng có, dù sao anh cũng chẳng hơn cô mấy tuổi, nhưng thực lực lại mạnh hơn cô nhiều.

Ở trên Côn Luân này, trong ba đời đệ tử, người có thể vượt qua Tần Lâm không quá nổi hai bàn tay.

Người này không đơn giản.

Đệ tử của đại sư huynh quả nhiên không hề tầm thường.

Lăng Dật Nhiên cảm kích Tần Lâm, hơn nữa hôm qua còn vừa vượt qua nguy hiểm, nên cô vẫn hy vọng Tần Lâm sẽ được chữa trị thật tốt, như vậy cô cũng an lòng.

Hai người đi thẳng đến sau lưng núi Côn Luân, đây là lần đầu Tần Lâm đến nơi này, nơi này không thuộc về khu vực của núi Côn Luân, nhưng nó lại ở trên đỉnh núi, vô cùng rộng rãi, hơn nữa xung quanh trồng đầy thảo dược, có hai gian nhà gỗ, tựa lưng vào sườn núi đá lớn để tránh gió, trông rất cổ xưa.

Gió tuyết thổi xung quanh, thảo dược được trồng khắp nơi khiến Tần Lâm không khỏi kinh ngạc, những loại thảo dược này đều là những loại anh chưa từng thấy qua, nơi này nhiều bảo vật ghê.

Đất đai Hoa Hạ không thiếu gì của lạ, nơi này ít người, Tần Lâm chưa từng thấy cũng là chuyện bình thường, mặc dù sư phụ của mình có y thuật có một không hai, nhưng chưa chắc là đệ nhất thiên hạ.

Tần Lâm luôn ôm chí học hỏi, anh nhìn ngang ngó dọc, vô cùng thích nơi này.

"Anh nhìn cái gì? Anh thì hiểu cái gì, đừng có làm hỏng thảo dược của tôi, nếu không ông nội tôi sẽ mắng anh đấy".

Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói, liếc nhìn Tần Lâm, tên này tay chân táy máy, chẳng thành thật gì cả.

"Ông nội tôi chắc đang ngủ, anh qua đây, đừng có phát ra tiếng động, ông mà biết tôi dẫn người đến đây thì không hay đâu".

Tần Lâm tự cho là đúng mà nói.

"Thế thì có sao đâu? Tôi có ăn thịt cô đâu mà sợ? Dẫu sao tôi cũng là học trò của học trò của ông ấy, chẳng nhẽ ông ấy lại ra tay với tôi à? Tôi đến để chữa bệnh, chứ có đến để trộm người đâu".

Lăng Dật Nhiên đỏ mặt, dậm chân, hung hăng mắng Tần Lâm.

"Anh nói bậy bạ cái gì thế".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK