Chương 524: Anh bị bệnh
Tần Lâm cười khẩy: “Xem ra các người rất có ý kiến về nghề bác sĩ của chúng tôi nhỉ?”
Cao Chí Văn cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Không có ý gì cả, chỉ là tôi cảm thấy chẳng có tác dụng gì mà thôi, không có máy móc thiết bị thì các người cũng đâu làm gì được? Chẳng lẽ chúng ta ngồi ở đây cùng nhau dùng bữa sao, anh có thể nhìn ra tôi bị bệnh gì à? Ha ha ha, đó chẳng phải là trò cười ư, ha ha...”
Tần Lâm đáp: “Đương nhiên tôi có thể nhìn ra bệnh của anh, hơn nữa, còn không cần bắt mạch”.
Tần Lâm chỉ vào tay Cao Chí Văn: “Bệnh nấm móng của anh”.
Sắc mặt Cao Chí Văn có hơi thay đổi, anh ta vội thu tay lại theo bản năng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tay của Cao Chí Văn.
Bàn tay của anh ta khá đẹp, vừa gầy vừa mảnh khảnh, nhưng lại rất trắng, một màu trắng không mấy khỏe mạnh.
“Anh nói bậy! Tôi bị nấm móng chỗ nào chứ!?”
Tần Lâm điềm tĩnh nói.
“Nếu không có thì anh giấu làm gì?”
“Tôi đã quan sát từ lúc anh vừa bước vào rồi, khi anh nói chuyện, có hơi bị hôi miệng, tròng trắng mắt đỏ ngầu, da xanh tái, rõ ràng là anh không thường xuyên tập luyện, cũng không hay tiếp xúc với ánh nắng mặt trời”.
“Cộng thêm việc móng tay của anh đã được đánh bóng, tôi thầm nghĩ, một người đàn ông sao có thể đi làm móng được chứ? Suy nghĩ kĩ một chút thì có lẽ anh bị bệnh nấm móng, vậy nên mới phải dùng sơn móng để che đi”.
Nói xong, Phan Đình Đình nhanh chóng cầm tay Cao Chí Văn lên xem, quả thật là đã làm móng, nhưng cũng không quá phô trương, toàn bộ đều được sơn màu da, hơn nữa cũng không quá sáng, thoạt nhìn thì có vẻ chỉ là móng tay bình thường mà thôi, nhưng quan sát kĩ mới có thể nhìn ra được là đã làm móng.
Phan Đình Đình vội vàng hỏi: “Anh yêu à, anh ốm lúc nào sao không nói cho em biết? Để em đi chăm sóc anh!”
Cao Chí Văn thở dài: “Đình Đình, anh không muốn em phải lo lắng”.
Hai người tình cảm qua lại vài câu, khiến ai cũng phải ghen tị.
Tần Lâm cười lạnh: “Anh ta không dám nói cho cô biết, bởi vì nấm móng chỉ là biến chứng mà thôi, anh ta còn mắc bệnh khác”.
“Bệnh khác?”, Phan Đình Đình cau mày: “Anh ấy thì có bệnh gì chứ, anh đừng nói bậy bạ!”
Tần Lâm hất cằm, chỉ vào tay Cao Chí Văn.
“Cô ấn vào hổ khẩu* của anh ta xem”.
* hổ khẩu/ gan bàn tay: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Nghe vậy, Phan Đình Đình liền bóp nhẹ vào hổ khẩu của Cao Chí Văn, anh ta hét lên ngay lập tức, nhanh chóng thu tay lại, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Phan Đình Đình sững sốt, không ngờ lại có phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, rốt cuộc là bị sao chứ?
Tần Lâm nói: “Can hỏa kìm nén, da nổi mẩn đỏ, móng tay chuyển sang màu xám, da trắng bệch, đây là triệu chứng điển hình của bệnh lậu”.
Phan Đình Đình sững sờ: “Bệnh lậu là gì?”
“Bệnh lậu, hay còn gọi là mục cóc sinh dục, chín mươi chín phần trăm mắc bệnh này là do truyền nhiễm”.
Sau khi Tần Lâm nói xong, Cao Chí Văn liền đứng lên ngay lập tức.
“Nói láo! Anh nói ai mắc bệnh lậu chứ? Nói năng hồ đồ, có tin tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng không?”
Tần Lâm cười khẩy: “Có bệnh hay không, chỉ cần đi bệnh viện kiểm tra là ra, anh cởi quần ra xem, để mọi người đều có thể nhìn thấy được”.
Sắc mặt Phan Đình Đình ngay lập tức trở nên hết sức khó coi, sau đó tiếp tục hỏi.
“Tối hôm qua ở khách sạn, lâu như vậy chúng ta chưa được gặp nhau, em nói tại sao anh không động vào em, anh chỉ nói với em là anh không khỏe, thì ra là anh mắc bệnh truyền nhiễm sao? Tại sao anh lại mắc bệnh này?”
Trần Khả Nhi nghe xong, bèn muốn bật cười.
“Bạn trai chị... bạn trai tôi cũng vừa nói rồi đó, bệnh này chín mươi chín phần trăm là do truyền nhiễm, là do người khác truyền nhiễm đấy”.
“Đình Đình à, bạn trai của cô yêu cô thật đấy, chung tình với cô thế kia, có lẽ lúc anh ta ở nước ngoài chắc vừa nhắn tin cho cô vừa ngủ với người phụ nữ khác nhỉ?”
Sắc mặt Phan Đình Đình trở nên vô cùng khó coi, từ lúc bạn trai đến, cô ta vẫn luôn khoe khoang.
Ngoài đẹp trai và giàu có, điều quan trọng nhất là Cao Chí Văn lại vô cùng chung tình, rất tận tâm với cô ta, không bao giờ làm bậy ở bên ngoài, trong lòng chỉ có mỗi mình cô ta mà thôi.
Nhưng kết quả hiện tại thì sao, Cao Chí Văn lại mắc bệnh hoa liễu vì làm bậy ở bên ngoài!
Mỉa mai làm sao?
Sắc mặt Phan Đình Đình khó coi chết đi được, sau đó cô ta chỉ vào Cao Chí Văn, lạnh lùng nói.
“Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
Cao Chí Văn cũng có chút xấu hổ: “Đình Đình, em nghe anh giải thích!”
Phan Đình Đình tức đến mức nước mắt như chực trào ra: “Được, nếu anh không cút thì tôi cút!”
Nói xong, Phan Đình Đình ngay lập tức bước ra ngoài, Cao Chí Văn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hai người bắt đầu nói chuyện ở bên ngoài
Các bạn học nhìn thấy cảnh này đều quay sang nhìn nhau, Tần Lâm cũng lợi hại quá rồi nhỉ?
Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được người nào mắc bệnh hoa liễu sao?
Đông y cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng phải bắt mạch chứ nhỉ?
Có lẽ mọi người không biết, trong Đông y có tứ chẩn*, có một chữ là ‘vọng’, nếu như thật sự là một cao thủ Đông y, thì chỉ cần nhìn qua là có thể biết được bị bệnh gì.
*tứ chẩn: vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ)
Tuy có hơi khoa trương, nhưng Tần Lâm chính là bác sĩ Đông y đạt trình độ cao nhất, đáp ứng đầy đủ thực lực.
“Anh Tần, anh giúp tôi xem với, gần đây tôi luôn bị đau bụng, là do sức khỏe không tốt sao?”
“Còn tôi nữa, tôi bị đau lưng, có khi nào bị suy thận không?”
“Tôi cũng muốn, anh Tần, tôi muốn cắt mắt hai mí, anh có biết không?”
“...”
Những người bạn học này đều trở nên vô cùng nhiệt tình, so với những thứ khác thì không ai không quan tâm đến sức khỏe của mình cả.
Trước đây còn nói nghề nghiệp của Tần Lâm là vô dụng, bây giờ đã thấy lợi hại đến thế nào rồi chứ, ai nấy đều muốn hỏi anh về bệnh tình của bản thân.
Trần Khải Nhi trợn mắt, kéo cánh tay Tần Lâm lại, ưỡn ngực tuyên bố chủ quyền.
“Này, mọi người đang làm gì thế, bạn trai tớ đến đây để thư giãn, không phải đến để làm việc đâu”.
Tần Lâm mỉm cười, anh cũng không ra vẻ mà trả lời từng người một, đều không phải tình hình nghiêm trọng gì, thậm chí còn không phải là bệnh, chỉ là sức khỏe phụ* mà thôi.
*sức khỏe phụ: Tình trạng sức khỏe dưới mức tối ưu, hoặc sức khỏe dưới mức, có thể được định nghĩa là trạng thái đặc trưng bởi một số rối loạn trong hành vi tâm lý hoặc đặc điểm thể chất, hoặc trong một số chỉ số kiểm tra y tế, không có đặc điểm bệnh lý điển hình.
Sau một hồi tìm hiểu, ấn tượng của mọi người về Tần Lâm đã tốt hơn rất nhiều, không ngờ anh còn trẻ mà y thuật lại tốt đến vậy.
“Đúng rồi, tôi nghe nói trong giới Đông y của anh có một lão tiền bối, gọi là Tần đại sư, anh có gặp ông ấy chưa?”
“Ha ha, làm sao anh ấy có thể gặp được chứ, Tần đại sư chính là bác sĩ trưởng của đại hội Đông y đấy, tuy tớ không có nhiều hiểu biết về ngành này, nhưng tớ cũng đã xem qua chương trình đó rồi, thật sự rất lợi hại đó”.
“Ừm, có lẽ người có thể tiếp xúc được với Tần đại sư chỉ có thể là bác sĩ hàng đầu trong nước mà thôi, anh Tần này, phải nỗ lực hơn nữa nhé”.
“...”
Tần Lâm nghe xong, chỉ đành cười gượng một tiếng.
Bọn họ không hề biết rằng, cái người gọi là Tần đại sư kia đang ngồi ở trước mặt bọn họ.
Trần Khả Nhi cũng hơi kinh ngạc, cô biết Tần Lâm là bác sĩ, nhưng không ngờ rằng anh lại có năng lực đến vậy, sau đó liền thì thầm vào tai Tần Lâm.
“Anh rể, anh còn giỏi hơn cả chị em sao? Anh giúp em xem với, gần đây kinh nguyệt của em không đều...”
Trần Khả Nhi vừa nói vừa thổi bên tai Tần Lâm, làm cho anh cảm thấy ngứa vô cùng.
Anh lập tức nắm lấy cổ tay của Trần Khả Nhi, bắt mạch cho cô, sau đó trợn tròn mắt, ném qua một bên.
“Em không hề bị bệnh”.
Trần Khả Nhi quả thật là đang làm trò, sức khỏe của cô vô cùng tốt, làm sao có chuyện kinh nguyệt không đều được chứ.
-----------------------