Chương 1251: Quả đúng là hảo hán!
Với Liêu Thừa Chí mà nói, ông ta đúng là muốn kết quả như vậy, nếu Tần Lâm đã đồng ý vậy thì chẳng phải càng tốt sao?
Xem ra anh có vẻ rất tự tin, nhưng ông ta càng tự tin với cấp dưới của mình hơn, hơn ba mươi cao thủ chẳng lẽ lại không làm gì được tên rác rưởi kia?
Mặc dù Chu Khuê An bị đánh cho tơi bời, nhưng dù gì cũng là đơn vị tác chiến, hơn nữa lần này bọn họ nhiều người như vậy, chắc chắn Tần Lâm không thể tưởng tượng được đâu.
Một cộng một không phải đơn giản là bằng hai đâu.
Đội biệt kích Liệp Báo đã từng trải qua rất nhiều trận vào sinh ra tử, ai cũng là những cao thủ hàng đầu, chỉ có người đã từng trải qua sống chết mới biết được mình mạnh mẽ đến đâu.
Hơn nữa Chu Khuê An có quan hệ rất tốt với các chiến hữu, nếu lần này mình lại bị ăn đòn nữa thì đồng nghĩa với việc đội biệt kích Liệp Báo sẽ bị mất mặt, Liêu Thừa Chí sao có thể dễ dàng tha thứ như được chứ?
Nhưng bây giờ nói gì thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, nếu thằng nhóc không biết điều này đồng ý rồi thì bây giờ bọn họ sẽ cho Tần Lâm một bài học.
"Tần đại sư, lần này bọn họ đến đây chắc chắn không có gì tốt lành, rõ ràng là nhằm vào cậu".
Trác Y Nhiên trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Không sao, có một số chuyện nếu đã làm rồi thì nhất định phải giải quyết cho xong, ông nói xem có phải không? Đội trưởng Liêu".
Tần Lâm cười nói.
"Tần đại sư quả đúng là hảo hán, đều là anh em cả, so tài một chút, cũng chỉ là mong muốn của mấy anh em cấp dưới của tôi thôi, Chu Khuê An hiền lành từ nhỏ, cho dù có bị bắt nạt cũng chẳng dám kêu, nhưng đội biệt kích Liệp Báo chúng tôi thì không thể bỏ qua được. Tần đại sư, tôi cũng rất mong được thỉnh giáo sức mạnh của cậu, mời!"
Liêu Thừa Chí híp mắt lại, khóe miệng nhếch một nụ cười đểu, ánh mắt Chu Khuê An lại càng âm u hơn, món nợ này cuối cùng cũng được xử lý rồi. Nhà họ Chu bọn họ bị đánh cho tan tác, suýt nữa thì chết cả họ, nếu không nhờ có sức mạnh của đại ca thì có lẽ anh ta sẽ không có cơ hội này rồi.
Anh em cũng rất nóng lòng muốn tỷ thí, muốn báo thù cho anh ta, bây giờ bọn họ không có chút áp lực nào, đội biệt kích Liệp Báo hơn ba mươi người chẳng lẽ không đối phó được với Tần Lâm?
Hi hi hi!
Chu Khuê An dường như đã nhìn thấy cảnh Tần Lâm phải quỳ dưới đất xin tha.
Đấu với tao à, tao phải cho mày chết không chỗ chôn thân.
"Hai bên mà có bị thương thật thì Liêu đội trưởng chắc không để ý đúng không?"
Tần Lâm hỏi.
"Không đâu, không đâu, Tần đại sư nói cái gì vậy, chỉ là so tài một chút thôi, thắng thua là chuyện bình thường, cho dù có bị thương cũng là dễ hiểu. Mọi người cứ cố gắng hết sức, Tần đại sư cũng muốn xem xem các cậu có phải đều là hạng vô danh tiểu tốt hay không, đừng làm mất mặt đội biệt kích Liệp Báo đấy".
Liêu Thừa Chí trầm giọng nói.
"Vâng đội trưởng!"
Người của đội biệt kích Liệp Báo đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hớn hở, đàn kiến cắn chết voi, bọn họ nhiều người như vậy còn là binh vương được tuyển chọn kỹ lưỡng, sao có thể thua Tần Lâm chứ?
Đội trưởng của tao gọi mày là Tần đại sư vậy mà mày còn tưởng mình là đại sư thật sao?
"Giáo quan Tần!"
"Cẩn thận nhé giáo quan!"
"Giáo quan Tần, chúng tôi ủng hộ anh".
Người của đội biệt kích Giao Long rất tin tưởng Tần Lâm nhưng trận đấu này, trận so tài này rõ ràng là sẽ không ai nhường ai cả, mà Tần Lâm lại là bên yếu thế hơn, bởi anh chỉ có một mình.
Mấy hôm vừa rồi bọn họ cũng đã từng chiến đầu thực tế với giáo quan Tần, lần nào cũng thua, nhưng lần này số người của bọn họ nhiều hơn một nửa, đây mới là điều kinh khủng nhất.
Liệu giáo quan Tần có thể giữ phong độ thường ngày của mình và cho bọn họ một bài học nhớ đời không?
Người đông thế mạnh, câu nói này đang thể hiện đúng tình thế của đội biệt kích Liệp Báo.
Nhưng giáo quan Tần cũng không phải người dễ chọc, cho nên bọn họ rất tin tưởng vào giáo quan Tần.
"Tần đại sư, đắc tội rồi".
Tất cả mọi người lần lượt xếp hàng thành một vòng tròn bao vây Tần Lâm, trận chiến lớn vô cùng căng thẳng.
"Không cần phải nương tay, vì… tôi cũng sẽ không nương tay đâu".
Ánh mắt của Tần Lâm rực cháy, đám nhóc này muốn thăm dò sức mạnh của mình đây, các cậu còn non lắm.
Tần Lâm chuẩn bị tinh thần chiến đấu, đứng ở vị trí trung tâm, mọi người đều vô cùng căng thẳng, chuẩn bị cho Tần Lâm một đòn trí mạng.
Nói là so tài nhưng người của đội biệt kích Liệp Báo đều đã chuẩn bị kỹ càng, phải cho Tần Lâm một đòn phủ đầu, phải khiến anh quỳ xuống cầu xin tha mạng, xin lỗi Chu Khuê An mới được.
"Lên…"
Một tiếng hét lên, cao thủ của đội biệt kích Liệp Báo ùn ùn kéo lên, gần như không có chút chậm trễ nào, không thua kém gì người của đội biệt kích Giao Long, hơn nữa bọn họ còn độc ác hơn, lúc trước đội biệt kích Giao Long chiến đấu là vì so tài và học tập lẫn nhau, nhưng bây giờ đội biệt kích Liệp Báo đến đây là có mục đích rõ ràng, cho nên trận chính này càng kích thích hơn, càng chân thật hơn.
Không có chút kiêng nể nào, chỉ muốn một đòn khống chế địch.
Đối diện với gọng kìm và sự bao vây của nhiều cao thủ như vậy Tần Lâm cũng không chút do dự, từng quyền dứt khoát, những nắm đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào cơ thể bọn họ, không ít người hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái mét.
Tần Lâm quá mạnh, bọn họ cũng không ngờ rằng đối diện với vòng bao vây hơn ba mươi người mà anh vẫn bình tĩnh như vậy, còn trả lời rất ung dung, đúng là không đơn giản.
Sau mười chiêu, Tần Lâm đã dần nắm được chiêu thức của bọn họ, sau đó anh cũng bắt đầu phản công quyết liệt.
Mỗi nắm đấm là một tên!
Sức mạnh thật kinh khủng, liên tiếp đánh thẳng vào thành viên đội biệt kích Liệp Báo, quá mạnh rồi đó. Không ai là đối thủ của anh, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ gục ngã hết mất.
Nói đi nói lại, dù ầm ĩ như thế nào thì cũng đừng mang Tần đại sư ra làm trò đùa.
Đúng là một đám không biết điều, mới nghe Chu Khuê An xui dại đã đến tận đây tìm nhưng ai mà ngờ sẽ xảy ra kết cục như vậy chứ.
Quá thảm, thực sự quả thảm thương!
Hơn ba mươi người mà bị Tần Lâm đánh bại hết trong vòng chưa đến hai phút, sức mạnh kinh người đến bọn họ cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Thấy càng nhiều người ngã xuống, người của đội biệt kích Giao Long lại càng cười tươi hơn, nhưng Liêu Thừa Chí thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt ông ta như gan lợn, lúc này nhìn người của mình lần lượt ngã xuống, là người đội trưởng đương nhiên không vui vẻ gì cho cam.
Quan trọng nhất là ông ta cảm nhận được sát ý của Tần Lâm, sức mạnh của tên nhóc này đúng là vượt qua dự đoán của ông ta, cho dù ông ta và Tần Lâm có đấu với nhau thì e rằng sẽ chỉ bất phân thắng bại mà thôi.
Vốn định sẽ đến đây với thế chủ động nhưng bây giờ lại thành gậy ông đập lưng ông, quá xui xẻo, quá nhục nhã.
Sắc mặt Chu Khuê An cũng tái xanh, toàn thân run bần bật, anh ta bị thương nên đương nhiên sẽ không ra tay, nhưng bọn họ xấu số quá, vừa rồi còn quyết tâm phải xử lý Tần Lâm, phải cho Tần Lâm nếm mùi đau khổ, quỳ trước mặt bọn họ nhận lỗi, nhưng bây giờ thì sao?
Tình tiết hoàn toàn bị đảo lộn, bọn họ đã không còn chút sức lực nào để đánh trả rồi, Liêu Thừa Chí cũng ngây người, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Biết bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta gặp tình cảnh như thế này, thậm chí còn có cảm giác không thể kết thúc trận chiến này nữa.
Quá nhục nhã, từ trước đến giờ chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
"Bịch…"
Cú đạp cuối cùng, thành viên to mồm nhất của đội biệt kích Liệp Báo đã bị Tần Lâm đạp ngã dúi gãy hai cái răng cửa, vô cùng thảm thương.
Tần Lâm quá mạnh, bọn họ cũng không ngờ rằng đối diện với vòng bao vây hơn ba mươi người mà anh vẫn bình tĩnh như vậy, còn trả lời rất ung dung, đúng là không đơn giản.
Sau mười chiêu, Tần Lâm đã dần nắm được chiêu thức của bọn họ, sau đó anh cũng bắt đầu phản công quyết liệt.
Mỗi nắm đấm là một tên!
Sức mạnh thật kinh khủng, liên tiếp đánh thẳng vào thành viên đội biệt kích Liệp Báo, quá mạnh rồi đó. Không ai là đối thủ của anh, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ gục ngã hết mất.
Nói đi nói lại, dù ầm ĩ như thế nào thì cũng đừng mang Tần đại sư ra làm trò đùa.
Đúng là một đám không biết điều, mới nghe Chu Khuê An xui dại đã đến tận đây tìm nhưng ai mà ngờ sẽ xảy ra kết cục như vậy chứ.
Quá thảm, thực sự quả thảm thương!
Hơn ba mươi người mà bị Tần Lâm đánh bại hết trong vòng chưa đến hai phút, sức mạnh kinh người đến bọn họ cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Thấy càng nhiều người ngã xuống, người của đội biệt kích Giao Long lại càng cười tươi hơn, nhưng Liêu Thừa Chí thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt ông ta như gan lợn, lúc này nhìn người của mình lần lượt ngã xuống, là người đội trưởng đương nhiên không vui vẻ gì cho cam.
Quan trọng nhất là ông ta cảm nhận được sát ý của Tần Lâm, sức mạnh của tên nhóc này đúng là vượt qua dự đoán của ông ta, cho dù ông ta và Tần Lâm có đấu với nhau thì e rằng sẽ chỉ bất phân thắng bại mà thôi.
Vốn định sẽ đến đây với thế chủ động nhưng bây giờ lại thành gậy ông đập lưng ông, quá xui xẻo, quá nhục nhã.
Sắc mặt Chu Khuê An cũng tái xanh, toàn thân run bần bật, anh ta bị thương nên đương nhiên sẽ không ra tay, nhưng bọn họ xấu số quá, vừa rồi còn quyết tâm phải xử lý Tần Lâm, phải cho Tần Lâm nếm mùi đau khổ, quỳ trước mặt bọn họ nhận lỗi, nhưng bây giờ thì sao?
Tình tiết hoàn toàn bị đảo lộn, bọn họ đã không còn chút sức lực nào để đánh trả rồi, Liêu Thừa Chí cũng ngây người, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Biết bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta gặp tình cảnh như thế này, thậm chí còn có cảm giác không thể kết thúc trận chiến này nữa.
Quá nhục nhã, từ trước đến giờ chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
"Bịch…"
Cú đạp cuối cùng, thành viên to mồm nhất của đội biệt kích Liệp Báo đã bị Tần Lâm đạp ngã dúi gãy hai cái răng cửa, vô cùng thảm thương.
Cảnh tượng mà Liêu Thừa Chí tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bây giờ mặt mũi của đội biệt kích Liệp Báo đã không còn chút gì nữa.
Liêu Thừa Chí có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất, vừa rồi mới lớn tiếng khẳng định mà hiện thực vả mặt ông ta quá nhanh, mấy người phải kiên cường thêm chút nữa chứ, mấy lời làm màu ông ta còn chưa kịp nói ra mà mấy người đã ngã hết rồi, sao ông ta còn làm người được nữa chứ?
-----------------------