Chương 1259: Chiến đấu quyết liệt với võ sĩ thần thánh!
“Lần này chúng ta thiệt mất rồi”.
Liêu Thừa Chí nhìn về phía Tần Lâm rồi trầm giọng nói, nếu biết người của binh đoàn võ sĩ thần thánh đến từ tòa thánh phương Tây thì Liêu Thừa Chí đã sớm mời cao nhân đến cứu viện rồi, bởi vì ông ta biết mình và người của binh đoàn võ sĩ thần thánh căn bản không hề cùng đẳng cấp, những tên này còn tàn nhẫn hơn cả máy bay hay đại bác nữa kia.
Bọn họ chính là từ để thay thế cho ‘tử thần’, đến từ những tòa thánh lưỡi liềm đáng sợ nhất.
“Tôi đã nói rồi, cho dù Ông Trời có đến đây cũng không được!”
Tần Lâm thoáng cười, sau đó nhìn sang Liêu Thừa Chí, anh đã chuẩn bị để nghênh chiến với đám võ sĩ thần thánh kia.
Năm tên võ sĩ thần thánh sát khí đằng đằng, lập tức xông về phía Tần Lâm.
Sức mạnh của võ sĩ thần thánh được tạo nên từ những lần vào sinh ra tử, đào thải cả mấy trăm nghìn người mới có thể tìm kiếm ra được những tên ác quỷ như thế này, bọn họ chính là những tử sĩ của tòa thánh.
Mỗi một võ sĩ thần thánh đều là người được chọn trong hàng chục nghìn người, còn hiếm hơn rất nhiều khi so với binh vương trong đội biệt kích, bởi vì khi giết người thì cái hơi thở của ác quỷ kia lại trỗi dậy, đó là thứ mà người của đội biệt kích không có, bọn họ không hề sợ hãi cái chết, chỉ nghe theo mỗi mệnh lệnh của giáo hoàng.
Giết người, giết người, lại giết người.
Còn Trác Y Nhiên bọn họ là vì muốn cứu người, mỗi một võ sĩ thần thánh đều đã giết ít nhất cả nghìn người, so với hàng tá người ngoài kia thì giết một người hay hàng ngàn người thì cũng không có gì khác nhau.
Năm võ sĩ thần thánh vừa ra tay với Tần Lâm liền bắt đầu xuất chiêu đoạt mạng!
Người lúc trước căn bản không phải là võ sĩ thần thánh, cho dù có phải thì cũng chỉ là một tên yếu ớt, khi năm người này kết hợp lại thì Tần Lâm mới cảm nhận được sự lợi hại của võ sĩ thần thánh.
Trong chiến đấu, bọn họ chỉ có một lý tưởng duy nhất, đó là giết giết giết!
Không có thương vong thì không lùi bước.
Đây chính là mục đích của bọn họ, trong lòng Tần Lâm bỗng cuộn trào, sát khí toát ra từ đám người này thật khiến anh phải cau mày, bọn họ tồn tại vì cái gì đây? Quyền lợi chăng, chỉ có giáo hoàng ở tòa thánh Vatican mới có thể chỉ thị được bọn họ, sự tồn tại của tòa thánh cũng đồng nghĩa với việc là mối đe dọa cho thế giới phương Tây.
Mười võ sĩ thần thánh đích thân lên núi Côn Luân, bọn họ thật sự rất xem trọng Hoa Hạ, nhưng lần này người bọn họ gặp lại là Tần Lâm.
Sức mạnh của Tần Lâm hoàn toàn vượt qua bọn họ, khoảng cách giữa cao thủ nhất mạch và cao thủ lục mạch là vô cùng lớn, cho dù năm người bọn họ có liên thủ với nhau thì Tần Lâm cũng không hề sợ hãi.
Anh thành thạo, nhưng không chắc người khác cũng sẽ thành thạo.
Lúc này, Liêu Thừa Chí và Trác Y Nhiên đã liên tục bị võ sĩ thần thánh áp chế, bọn họ khổ không nói nên lời, phải hai mươi thành viên của đội mới có thể đánh nổi với một võ sĩ thần thánh, nhưng kết quả vẫn không thể chắc chắn được.
Ngay lúc này, Chu Khuê An lại muốn chuồn đi, trong mắt anh ta mà nói thì đám người này không khác gì ma quỷ, anh ta không thể đấu với nhiều người như vậy được, thực lực của binh đoàn võ sĩ thần thánh này mạnh nhất tòa thánh, đây chẳng phải là đang lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết hay sao?
Không được, mình phải trốn khỏi đây thôi!
Chu Khuê An nhân lúc mọi người bị đám võ sĩ thần thánh áp chế thì chuồn đi, anh ta nhanh chóng trốn đằng sau một tảng đá lớn.
“Các người là một đám ngu ngốc, để tôi xem thử mấy người có đánh lại được hay không, bọn chúng là võ sĩ thần thánh đó. Ôi cha mẹ ơi, mình phải biến trước đây”.
Chu Khuê An biết rằng lần giao chiến này không biết sống chết ra sao, tại sao mình phải ở lại đây chết cùng với đám não tàn này chứ?
Lúc này ở trong hang động, Hàn Thâm và Tạ Hồng Mai đang đưa mắt nhìn nhau, hai người đều đang cảm thấy khiếp sợ, bởi vì bên ngoài đang xảy ra ẩu đả, tuy âm thanh không quá lớn, nhưng bọn họ vẫn đang chờ cơ hội, làm sao có thể bỏ qua được chứ?
“Bây giờ mọi người cứ ở yên đây, án binh bất động. Vương Man, đi theo tôi!”
Hàn Thâm dẫn theo cấp dưới rồi rời khỏi hang động, ngay khi tới miệng hang thì bọn họ liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Thưa sếp, là đội phó Trác, còn có cả đội trưởng Liêu. Đội biệt kích Giao Long và đội biệt kích Liệp Báo đều đang ở đây, xem ra tín hiệu cứu viện của chúng ta đã được truyền ra ngoài rồi”.
Vương Man kích động đến mức nói không thành lời, còn hơi lắp bắp, thậm chí còn không dám tin việc đang xảy ra trước mắt.
“Chính là bọn họ!”
Hàn Thâm cũng mặt mày hớn hở, gật đầu lia lịa.
“Cậu mau đi thông báo cho đội trưởng Tạ đi, chuẩn bị để nghênh chiến với đám chó từ tòa thánh này”.
“Vâng, thưa sếp!”
Vương Man nhanh chóng trở về hang động để báo cho Tạ Hồng Mai, còn Hàn Thâm sẽ xông lên tiền tuyến trước.
Bây giờ Trác Y Nhiên và Liêu Thừa Chi đều đang ở trạng thái bị động, cũng có thể nói là liên tục thất bại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi.
“Tôi đến đây!”
Hàn Thâm đột nhiên quát lớn, làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, đặc biệt là người của đội biệt kích Giao Long, bọn họ vô cùng vui mừng, sếp của bọn họ, nòng cốt của bọn họ, Hàn Thâm vẫn còn sống!
“Hàn lão đại!”
“Hàn lão đại quay lại rồi!”
“Về hết rồi, ha ha ha!”
Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, mặc dù chưa chắc Hàn Thâm có xoay chuyển được tình thế hay không, nhưng đó lại là chỗ dựa của bọn họ, bọn họ đến đây là vì Hàn lão đại, ông vẫn luôn là hình mẫu bất diệt trong lòng bọn họ.
“Hàn lão đại!”
Trác Y Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Thâm, bọn họ liền biết rằng trận chiến này dường như đã có hy vọng rồi, công sức mà bọn họ bỏ ra đã không hề uổng phí.
“Tôi biết là anh sẽ không chết đâu mà, ha ha ha”.
Liêu Thừa Chí cười hớn hở nói, sau đó hai người nhìn nhau, trong mắt đầy chiến ý.
Tất cả mọi người đều trở nên tự tin hơn hẳn, một lần nữa ra sức đấu với võ sĩ thần thánh.
Nhưng lúc này ánh mắt của Hàn Thâm lại nhìn về phía Tần Lâm, không thể không kinh ngạc.
Không một ai có thể biết được đám võ sĩ thần thánh này lợi hại đến chừng nào, ngoại trừ Hàn Thâm, nhưng lúc này một mình anh lại đánh năm, cũng đáng sợ quá rồi đó?
“Người đó là ai?”
Hàn Thâm hỏi Trác Y Nhiên.
“Đó là Tần đại sư mà tôi đã nói qua với sếp, cũng chính là giáo quan của đội biệt kích Giao Long, ban đầu cậu ấy định rời khỏi đây, nhưng khi biết được biên cương gặp rắc rối thì đã chủ động xin đi giết giặc, sau đó đi cùng chúng tôi đến đây. Nếu không có Tần đại sư thì chúng tôi cũng sẽ không kiên trì đến bây giờ được đâu”.
Trác Y Nhiên nói với vẻ tôn sùng, Tần Lâm chính là trụ cột của bọn họ, ngay cả một người không khuất phục như Liêu Thừa Chí cũng phải nể Tần đại sư.
“Tần đại sư... quả nhiên lợi hại, còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ nhất mạch rồi, nếu như chỉ là cao thủ nhất mạch thì không thể một đấu năm như vậy được, người này đúng là một cỗ máy chiến đấu bẩm sinh”.
Hàn Thâm vừa nói vừa rùng mình.
“Có Tần đại sư ở đây thì chúng ta mới có hy vọng”.
Lúc này, Tạ Hồng Mai dắt theo hơn ba mươi người ra khỏi hang động, nhìn thấy các chiến hữu đang chiến đấu vì bọn họ, trong lòng bỗng cảm thấy hừng hực khí thế.
“Kẻ nào dám xâm phạm đất Hoa Hạ thì đều phải chết! Con cháu Hoa Hoa, quyết không cúi đầu”.
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, sau đó tất cả các thành viên của đội biệt kích Phi Hoàng và đội biệt kích Giao Long đều lao vào trận chiến.
Lần này mới là thực sự chiến đấu với đám võ sĩ thần thánh kia.
Liêu Thừa Chí cười hớn hở nói, sau đó hai người nhìn nhau, trong mắt đầy chiến ý.
Tất cả mọi người đều trở nên tự tin hơn hẳn, một lần nữa ra sức đấu với võ sĩ thần thánh.
Nhưng lúc này ánh mắt của Hàn Thâm lại nhìn về phía Tần Lâm, không thể không kinh ngạc.
Không một ai có thể biết được đám võ sĩ thần thánh này lợi hại đến chừng nào, ngoại trừ Hàn Thâm, nhưng lúc này một mình anh lại đánh năm, cũng đáng sợ quá rồi đó?
“Người đó là ai?”
Hàn Thâm hỏi Trác Y Nhiên.
“Đó là Tần đại sư mà tôi đã nói qua với sếp, cũng chính là giáo quan của đội biệt kích Giao Long, ban đầu cậu ấy định rời khỏi đây, nhưng khi biết được biên cương gặp rắc rối thì đã chủ động xin đi giết giặc, sau đó đi cùng chúng tôi đến đây. Nếu không có Tần đại sư thì chúng tôi cũng sẽ không kiên trì đến bây giờ được đâu”.
Trác Y Nhiên nói với vẻ tôn sùng, Tần Lâm chính là trụ cột của bọn họ, ngay cả một người không khuất phục như Liêu Thừa Chí cũng phải nể Tần đại sư.
“Tần đại sư... quả nhiên lợi hại, còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ nhất mạch rồi, nếu như chỉ là cao thủ nhất mạch thì không thể một đấu năm như vậy được, người này đúng là một cỗ máy chiến đấu bẩm sinh”.
Hàn Thâm vừa nói vừa rùng mình.
“Có Tần đại sư ở đây thì chúng ta mới có hy vọng”.
Lúc này, Tạ Hồng Mai dắt theo hơn ba mươi người ra khỏi hang động, nhìn thấy các chiến hữu đang chiến đấu vì bọn họ, trong lòng bỗng cảm thấy hừng hực khí thế.
“Kẻ nào dám xâm phạm đất Hoa Hạ thì đều phải chết! Con cháu Hoa Hoa, quyết không cúi đầu”.
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, sau đó tất cả các thành viên của đội biệt kích Phi Hoàng và đội biệt kích Giao Long đều lao vào trận chiến.
Lần này mới là thực sự chiến đấu với đám võ sĩ thần thánh kia.
Một mình Tần Lâm đánh năm cũng đã thu hút sự chú ý của Tạ Hồng Mai, chỉ có một mình mà đấu với năm võ sĩ thần thánh, ngay cả cô cũng không dám tưởng tượng đến, người thanh niên này rốt cuộc là ai?
Một mình anh sao có thể gánh vác hết trọng trách của mọi người được, nếu là bọn họ thì có lẽ đã thua đến thảm hại rồi.
“Cút!”
Tần Lâm vừa quát lên, năm tên võ sĩ thần thánh lập tức bị đánh lùi về sau, hơn nữa còn trông vô cùng nhếch nhác.
Ngay lúc này, đại tế ti Lawrence Anegie đang đứng quan sát trên tảng đá đã không thể chịu nổi nữa, gã bèn ra tay.
-----------------------