Chương 921: Cho tôi thêm một cơ hội nữa
“Cô im mồm!”
Steven nhìn Hầu Viện Viện bằng ánh mắt dữ tợn.
Tần Lâm bình tĩnh nói.
“Tôi cũng rất tò mò, rõ ràng là tôi đã bao chỗ này rồi, tại sao lại còn có người bao chung nhỉ? Cháu trai của giám đốc Thôi cũng bao chỗ này, vậy chuyện này có được tính là vì việc riêng mà ảnh hưởng đến việc công không? Chỗ tôi bao trọn gói nhưng người khác lại muốn đuổi tôi đi? Ha ha ha, chắc ông cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?”
“Chuyện này.... tôi sẽ lập tức gọi điện cho tổng giám đốc Hồ ngay, cậu Tần đừng lo”.
Giám đốc Vương vừa nói xong, sắc mặt Thôi Vĩnh Tân lập tức thay đổi.
“Anh Vương, giúp tôi đi, anh Vương, anh Vương...”
Thôi Vĩnh Tân vô cùng lo lắng, nếu sự việc này kinh động đến ông chủ thì ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.
“A lô sếp, cậu Tần đến rồi, nhưng... có chút vấn đề đã xảy ra, Thôi Vĩnh Tân đắc tội với cậu Tần rồi”.
Giám đốc Vương căn bản không thèm để ý đến Thôi Vĩnh Tân, lập tức gọi điện cho Hồ Thụy.
“Cái gì?”
Hồ Thụy vốn đang ngồi trên đùi cô thư ký xinh đẹp uống trà bỗng đứng phắt dậy, hai mắt mở to, sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống.
“Đợi đó, tôi xuống ngay!”
Hồ Thụy trầm giọng nói.
Anh Tần là người chị Hồng đặc biệt quan tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra ở chỗ anh ta thì há phải là tự tìm đến cái chết sao? Hồ Thụy biết chuyện này không hề nhỏ, tuyệt đối không thể xem nhẹ, nhất định phải đích thân giải quyết mới được.
Hồ Thụy tức tốc chạy xuống, thậm chí còn không có thời gian để mặc đồ.
“Anh Tần đến rồi à”.
Hồ Thụy cười nói, Tần Lâm cũng gật đầu, sau đó Hồ Thụy nhìn sang hướng giám đốc Vương và Thôi Vĩnh Tân, lúc này sắc mặt Thôi Vĩnh Tân vô cùng khó coi, đành nhận sai.
“Tổng giám đốc Hồ, tôi...”
“Quỳ xuống!”
Thôi Vĩnh Tân còn chưa kịp nói xong đã bị Hồ Thụy trực tiếp đạp xuống, khiến ông ta quỳ dưới mặt đất, sợ đến mức run như cầy sấy.
“Nói mau, có chuyện gì”.
“Đều do tôi không tốt, tổng giám đốc Hồ, tôi không biết cậu Tần là khách quý của sếp, cháu trai tôi tổ chức sinh nhật cho bạn gái nó, nên tôi mới giúp chúng sắp xếp ba bàn, nhưng không ngờ rằng... lại đụng trúng cậu Tần”.
Thôi Vĩnh Tân thấp giọng nói, tim đập thình thịch, Hồ Thụy là nhân vật như thế nào chứ, căn bản không cần phải nói nữa, là người theo Lôi Hồng đấy, cho dù ở nhà hàng bình thường thì căn bản ông ta không thể nào tiếp tục làm được nữa, huống chi là một chỗ lớn như Shangri-La đây, cách xử lý của Hồ Thụy tuy không bằng Lôi Hồng, nhưng dù gì cũng là nhân vật có mặt mũi ở tỉnh lỵ.
“Con mẹ mày còn không mau quỳ xuống”.
Thôi Vĩnh Tân đứng dậy, sau đó đá vào chân cháu trai của ông ta, Steven cũng hết sức căng thẳng, vừa quỳ xuống vừa run bần bật.
“Nếu là bình thường thì tôi cũng không tính toán làm gì, nhưng hôm nay các người lại đắc tội với anh Tần, vậy nên không ai có thể cứu mấy người được cả, rõ ràng có khách quý của tôi ở đây mà còn dám cho người chuẩn bị bàn? Các người thật sự coi đây là sân sau của nhà họ Thôi mấy người hả? Từ hôm nay trở đi, ông sẽ bị cách chức, sau này ông không thể nào sống được trong ngành ẩm thực ở tỉnh lỵ này nữa đâu”.
Những lời Hồ Thụy nói khiến sắc mặt Thôi Vĩnh Tân trắng bệch, như sét đánh ngang tai.
Ông ta lăn lộn hơn hai mươi năm mới leo lên được chức phó giám đốc tiền sảnh của Shangri-La, cũng coi như là nhân vật có mặt mũi, mức lương hàng năm cả triệu tệ, hơn hẳn bao nhiêu người ngoài kia, nhưng lúc này Hồ Thụy giống hệt như đang tuyên án tử cho ông ta, bao nhiêu năm qua, ông ta không làm gì ngoài việc phục vụ trong ngành ẩm thực, mấy việc khác ông ta không hề biết làm? Giờ đây bị Hồ Thụy đuổi ra khỏi Shangri-La, hơn nữa còn không cho làm trong ngành ẩm thực, há chẳng phải nửa đời sau của ông ta sẽ tàn rồi hay sao?
“Tổng giám đốc Hồ, tôi xin cậu, hãy cho tôi một cơ hội nữa đi, tổng giám đốc Hồ, tổng giám đốc Hồ...”
Thôi Vĩnh Tân quỳ trên mặt đất, không ngừng khấu đầu cầu xin Tần Lâm và Hồ Thụy.
“Ầm ĩ nhỏ thì tôi có thể bỏ qua, nhưng đắc tội với anh Tần thì ông nhất định phải cút”.
Giọng Hồ Thụy lạnh như băng, dứt khoát nói.
Vào lúc đó, Thôi Vĩnh Tân quỳ trên mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Chú Hai...”
“Con mẹ mày đi chết đi”.
Thôi Vĩnh Tân tát một phát vào mặt Steven.
“Mau cút đi cho tao, đừng ở đây làm chướng mắt”.
Steven nghiến răng nghiến lợi, vô cùng không muốn, nhưng lúc này mặt mũi đã mất sạch, chẳng phải đều là do con tiện nhân này mà ra sao?
“Ông xã, còn tiệc sinh nhật của em thì sao?”
Hầu Viện Viện hỏi một cách thờ ơ.
“Bốp”.
Steven bộc phát tất cả sự giận dữ của mình lên người Hầu Viện Viện.
“Còn chưa đủ xấu hổ hả?”
Dứt lời, anh ta liền theo Thôi Vĩnh Tân quay lưng rời đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ bọn họ đâm lao phải theo lao, không chỉ có mỗi Steven và Hầu Viện Viện mất mặt mà cò một vài người khác cũng lẻn lẻn chuồn đi.
“Anh Tần, anh có vừa lòng không?”
Hồ Thụy cười nói.
Người ở bệnh viện đều sững sờ, Hầu Viện Viện đứng bất động ở đó, bây giờ bọn họ còn xấu hổ hơn cả những người bạn học kia, điều quan trọng là Trần Diên cũng là đồng nghiệp của bọn họ, hơn nữa cô còn là phó viện trưởng, bọn họ đã hoàn toàn mất hết thể diện.
“Ừm”.
Tần Lâm gật đầu, sau đó nhìn sang Trần Diên.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn, anh đã bao trọn Shangri-La này cho em rồi, sinh nhật vui vẻ nhé”.
Khuôn mặt Trần Diên đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng vô cùng kích động.
Tất cả những gì Tần Lâm làm đều khiến cô vô cùng vui vẻ, không chỉ vì Hầu Viện Viện, lần này cô ta bị đuổi ra khỏi Shangri-La, vốn cũng chẳng phải do Trần Diên, nhưng Hầu Viện Viện lại luôn muốn gây chuyện với cô, lần này Tần Lâm đã giúp cô ra mặt, cái cảm giác cảm kích không nói nên lời đó mới là thứ làm cô hài lòng.
Tất cả những người trong bệnh viện đều rất sốc, đây mới là ông chủ thật sự.
Điều khiến bọn họ không ngờ tới hơn nữa, hôm nay lại là sinh nhật của phó viện trưởng Trần Diên, nhưng cô ấy vẫn chưa từng đề cập với ai?
So với sự khoe khoang của Hầu Viện Viện thì có thể thấy được tố chất của hai người là khác nhau.
Trần Diên lại không muốn cho quá nhiều người biết, để tránh bị dè bỉu, nhưng hôm nay nhiều người nhìn thấy như vậy, thật sự cô cũng đành bất lực.
Trần Diên cười mỉm, thầm cảm động.
“Nếu hôm nay đã là sinh nhật em thì em là lớn nhất rồi, cứ để cho bọn họ ăn cùng chúng ta đi? Anh thấy sao?”
Trần Diên nhìn sang Tần Lâm.
“Em thích là được”.
Tần Lâm gật đầu.
“Các vị đồng nghiệp, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi xin mời tất cả mọi người cùng tham gia bữa tiệc hôm nay với chúng tôi”.
Trần Diên vô cùng vui vẻ, lúc này những đồng nghiệp của cô đang lâm vào thế khó xử, vậy nên cô làm thế là đang giữ thể diện cho bọn họ, nếu như để tất cả cùng nhau rời khỏi Shangri-La thì cũng thật mất mặt quá đó?
“Sinh nhật vui vẻ nhé phó viện trưởng”.
“Đúng đúng đúng, sinh nhật vui vẻ, Tiểu Trần!”
Tất cả đồng nghiệp đều vô cùng cảm kích, nếu như bọn họ bị đuổi ra ngoài như Hầu Viện Viện và những người khác thì đây sẽ là một vết nhơ mất, đó sẽ là nỗi xấu hổ cả đời của bọn họ, lúc này Trần Diên đã cho bọn họ một con đường lui, vậy nên ai nấy đều hết sức vui mừng, đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
Tần Lâm biết Trần Diên vô cùng tốt bụng, cô không muốn nhìn thấy những người đó bị bảo vệ đuổi đi, vậy thì sau này bọn họ sẽ không còn chỗ đứng ở bệnh viện nữa, đối xử tốt với người khác chính là đối xử tốt với bản thân.
-----------------------