Chương 1174: Xuống hầm
"Sao hôm nay xuống sắc thế, đêm qua không ngủ được à?"
Tần Lâm thấy sắc mặt Hồ Gia Hân không tốt nên hỏi thăm.
"Ngủ ngon mà? Tần đại sư, anh đừng nói là ấn đường của tôi đen, e là sẽ xảy ra họa đổ máu đấy? Ha ha".
Hồ Gia Hân cười ngượng.
"Đấy cô xem, tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cô mà, cô cười cái gì?"
Tần Lâm chau mày.
"Có Tần đại sư ở đây thì làm sao xảy ra chuyện được chứ, trời có sập xuống, anh cũng sẽ đỡ cho tôi mà, tôi cần gì phải lo lắng chứ".
"Vậy cô phải trả tôi bao nhiêu tiền đây".
Tần Lâm liếc mắt.
Cuối cùng xe cũng đến mỏ khai thác, hai người đội mũ bảo hiểm rồi đi thẳng vào hầm.
Lúc này Ngô Hoài Nhân đang chỉ huy thợ mỏ, bắt đầu vận chuyển khoáng thạch, đây là khu vực khai thái mỏ đá quý của tập đoàn Hồ Thị, tự sản xuất tự tiêu thụ là cách tạo lợi nhuận quan trọng của bọn họ.
"Dì đến rồi".
Ngô Hoài Nhân kích động nói.
"Tần… Tần đại sư…"
Ngô Hoài Nhân cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tần Lâm, sao tên này cũng đến đây vậy? Đừng có làm hỏng chuyện tốt của tôi đấy, nếu anh muốn cản trở tôi thì tôi sẽ cho hai người cùng chết luôn.
"Biết sai để sửa là rất đáng khen, xem ra anh cũng là người hiểu chuyện". Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Tần Lâm lạnh lùng nói, tên này sao lại siêng năng bất thường như thế này? Hôm qua còn là công tử ăn chơi trác táng, hôm nay lại chăm chỉ đi làm? Hơn nữa còn có thể chịu được khổ cực, đến khu vực khai thác mỏ để rèn luyện, có phải anh ta không vậy?
"Đúng rồi, cháu trai của tôi rất thông minh, được rồi, đều là người cùng hội cùng thuyền, anh đừng dọa thằng bé nữa, nhìn thấy anh là cháu tôi run cầm cập rồi kìa".
Hồ Gia Hân khẽ cười rồi nói.
"Được rồi, làm việc cẩn thận, đừng giả vờ làm việc khiến dì anh thất vọng là được".
Vẻ mặt Tần Lâm âm u, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản, tên nhóc này chắc chắn là giả vờ, công tử bột như anh ta Tần Lâm thấy nhiều rồi, làm gì có chuyện cải tà quy chính nhanh như vậy, giống như con người khác hoàn toàn. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Mặc dù Hồ Gia Hân rất kỳ vọng vào Ngô Hoài Nhân, nhưng đôi khi kỳ vọng càng cao thất vọng càng nhiều.
"Bên dưới có chuyện gì? Phát hiện ra khoáng thạch gì sao?"
Hồ Gia Hân nhìn về phía Ngô Hoài Nhân.
"Là một loại khoáng thạch rất đẹp, giống như kim cương vậy, nếu cháu không nhầm thì khoáng thạch này rất lớn, nếu như là thật thì chúng ta sẽ giàu to rồi dì".
Ngô Hoài Nhân kích động nói.
"Nhưng sâu quá, hơn nữa còn rất nguy hiểm, cho nên sau khi phát hiện cháu cũng không dám manh động, công nhân thì càng không được, nếu bây giờ muốn khai thác ở đây thì rất khó, nhưng lợi nhuận khá lớn, nếu thật sự là kim cương thì sẽ phát tài, chúng ta phải mạo hiểm một lần, nhưng nếu không phải thì chúng ta không cần mạo hiểm như vậy".
"Nếu thật sự là kim cương thì tốt quá".
Ánh mắt Hồ Gia Hân sáng lấp lánh, đầy hưng phấn.
"Cháu đúng là phúc tinh của dì mà, mau đi chuẩn bị đi, dì sẽ xuống hầm để xem, nếu thật sự là kim cương thì dù có như thế nào cũng phải khai thác".
"Dì, ở bên dưới rất nguy hiểm, hay để cháu đi cho, cháu có chụp hai bức hình dì xem thử nhé".
Ngô Hoài Nhân nói.
"Ảnh không được đâu, phải xem tận mắt mới phân biệt được, bây giờ dì sẽ xuống đó".
Hồ Gia Hân lắc đầu nói.
"Cháu chụp kim cương sẽ rất khó nhận biết, nếu không tận mắt nhìn thì cho dù là bậc cao thủ cũng sẽ bị lừa. Không sao, chuẩn bị một chút để dì xuống đó, cháu nhìn không ra đâu".
Hồ Gia Hân đã nói như vậy, Ngô Hoài Nhân cũng chỉ đành gật đầu.
"Vậy được rồi, bây giờ cháu sẽ bảo công nhân đi chuẩn bị".
Ngô Hoài Nhân nói.
"Để tôi đi cùng cô".
Tần Lâm nói, nếu bây giờ để Hồ Gia Hân xuống một mình thì thực sự quá nguy hiểm, cho nên anh quyết định xuống cùng với cô ấy, hơn nữa hôm nay sắc mặt Hồ Gia Hân không được tốt, anh sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất.
"Hay là để cháu đi cho, dưới đấy nguy hiểm lắm".
Ngô Hoài Nhân nghiêm túc nói.
"Cháu đi làm gì, ngoan ngoãn chờ ở đây đi, cháu không phân biệt được kim cương đâu, nhỡ là kim cương thật thì cho dù chi phí cao như thế nào cũng phải khai thác bằng được, có khi phải đổi cả máy móc nữa".
Hồ Gia Hân liếc nhìn Ngô Hoài Nhân một cái, anh ta cố gắng như vậy, cô ấy cũng rất vui, bây giờ còn muốn thay cô ấy xuống hầm nữa.
Nhưng Ngô Hoài Nhân còn trẻ quá, chuyện này phải để cô ấy đích thân ra tay mới được.
"Vậy được rồi, dì phải cẩn thận đấy. Tần… Tần đại sư, mong anh sẽ chăm sóc tốt cho dì tôi".
Ngô Hoài Nhân thành tâm nói.
Tần Lâm gật đầu, tên nhóc này thay đổi nhanh vậy sao, muốn làm người lại một lần nữa sao?
Nhưng biết nhận lỗi là tốt rồi, bây giờ anh cũng không muốn đả kích lòng tin của Ngô Hoài Nhân, nếu không Hồ Gia Hân sẽ trách anh mất.
Hai người mặc đồ bảo hộ xong xuôi, theo quản đốc chuẩn bị xuống hầm, lúc này trong hầm đã ngừng sản xuất, cho nên dưới hầm chỉ có Tần Lâm, Hồ Gia Hân và người quản đốc chất phác.
Thang máy đi được khoảng năm phút mới xuống tới nơi.
"Lý Công, mọi người phát hiện ra khoáng thạch ở đâu?"
Hồ Gia Hân hỏi.
"Ở đằng trước có một nham động chật hẹp, chúng tôi không dám tiếp tục khai thác, sợ sẽ xảy ra sạt lở, cho nên mới mời chủ tịch xuống, nếu phải khai thác thì chúng tôi sẽ tiếp tục".
Lý Công chỉ về phía trước rồi nói.
"Tôi cũng chưa xuống lần nào, toàn thanh niên bọn họ xuống, tôi cũng nghe bọn họ nói lại thôi, mắt của tôi không được tốt, chỉ nhìn thấy trong nham động có ánh sáng phản chiếu".
"Vậy sao? Để tôi xem thử!"
Hồ Gia Hân mừng rỡ vội bước về phía trước, cẩn thận tới gần nham động chật hẹp dưới đất, nhưng nhìn kỹ mấy lần vẻ mặt lại có chút thất vọng, cái này vốn chẳng phải là kim cương gì cả, giống như hai khối thủy tinh lớn vậy, nhưng sao dưới lòng đất lại có thủy tinh? Nói chung là không phải châu báu gì quý giá, khiến Hồ Gia Hân vô cùng thất vọng.
"Xem ra đi không một chuyến rồi, chúng ta về thôi".
Hồ Gia Hân cười khổ nhìn Tần Lâm.
"Ok".
Tần Lâm gật đầu, cẩn thận nhìn xung quanh, ba người vào thang máy, bỗng nhiên thang máy kêu két két, đang lên cao được khoảng năm sáu mét thì có một tiếng kêu lớn, dây cáp bị đứt khiến thang máy rơi xuống đất.
"A…"
Hồ Gia Hân kêu lên, Lý Công cũng vô cùng sợ hãi, hồn bay phách lạc. Rơi từ độ cao như vậy xuống, lại bị nhốt trong lồng sắt, không chết cũng sẽ trọng thương.
Tần Lâm đã có sự chuẩn bị từ trước, trong lòng anh luôn bất an cho nên đã ra tay ngay lập tức, túm lấy Hồ Gia Hân và Lý Công, vận khí công để tiếp đất an toàn.
Nhưng Hồ Gia Hân và Lý Công vẫn sợ toát mồ hôi hột.
"Sao…sao lại như thế này? Cảm ơn cậu nhé chàng trai".
Lý Công không khỏi bàng hoàng, nghĩ lại mà sởn da gà, nếu không có Tần Lâm thì lão già ông đã mất mạng ở đây rồi.
Sau một tiếng động vô cùng lớn, thang máy rơi xuống đất rầm một cái, khiến cả hầm lò cũng chấn động, những điểm tựa xung quanh đều bị sụp đổ, công trường cũng tan tành trong giây lát.
Từng viên đá lớn rơi xuống, lúc này hầm đã hoàn toàn bị sập.
"Sao lại như vậy, sao lại… không, không thể nào! Tôi không muốn chết".
Hồ Gia Hân tái mét, mặt mày không có chút sức sống, đôi tay nắm chặt lấy Tần Lâm, còn đôi chân của Lý Công cũng run rẩy, nhưng bây giờ bọn họ đã không còn đường lùi rồi.
Sập hầm lò, mười phần chết chín, đá lớn liên tục lăn xuống, trên đầu bọn họ toàn bụi, đá rơi thẳng xuống giữa hầm, mất điểm tựa nên hầm lập tức bị sập.
-----------------------