Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 926: Cửu châm

"Đây chỉ là do ông thiếu hiểu biết, học y thuật mà không hiểu gì".

Tần Lâm lạnh lùng nói, nhanh chóng châm cứu, dùng hai cây kim bạc đâm vào cạnh huyết Thái Dương trên cổ Tiết lão gia, trong nháy mắt, máu của ông cụ ngừng chảy.

"Tôi muốn xem xem cậu còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào?"

Tôn Vô Kỵ khinh thường Tần Lâm, chữa không khỏi được cho Tiết lão gia, nhà họ Tiết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, dám giương oai diễu võ với tôi, tôi muốn xem cậu giả vờ được đên lúc nào?

Nhưng tốc độ của Tần Lâm rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của Tôn Vô Kỵ, xuyên chỉ y tế vào kim, bắt đầu khâu lại vết thương, chưa đến mười nhịp thở, anh đã xử lý xong vết thương.

Ánh mắt Tôn Vô Kỵ dần dần nghiêm trọng, mặc dù khẩu khí của Tần Lâm không nhỏ nhưng anh chuẩn bị rất toàn vẹn, hơn nữa trong nháy mắt đã khâu được vết thương và cầm máu.

Hai cây kim kia khiến Tôn Vô Kỵ vô cùng hiếu kỳ, ông ta chưa nhìn thấu được tinh hoa của hai cây kim bạc ấy, mặc dù ông ta cũng từng xem qua toàn bộ Đông Tây y nhưng hai cây kim của Tần Lâm lại khiến ông ta phải suy nghĩ.

Có điều động tác của Tần Lâm vẫn không hề chậm lại, hơn nữa bắt đầu nhanh lên, chín cây kim bạc, thô, mảnh, dài, ngắn, không hề giống nhau, nhưng phương pháp của Tần Lâm lại rất đặc biệt, anh nghiên cứu rất nhanh, chuẩn, mạnh, và cũng rất kỹ lưỡng!

Trần Diên xem rất tỉ mỉ, sợ bỏ qua chi tiết nào đó, thực lực của Tần Lâm, người khác không biết nhưng cô lại từng thấy, nếu không bản thân cũng sẽ không bị Tần Lâm hấp dẫn, chỉ dựa vào y thuật đã thắng được tim cô.

Chưa đến một phút sau, Tần Lâm đã cắm tám cây kim bạc xuống, chỉ còn lại một cây, cắm theo Thiên Linh Huyệt, cắm thẳng vào cơ thể Tiết lão gia, cuối cùng tất cả đều không đâm vào giữa.

"Kim bạc cầm máu, thô mảnh khác nhau... chín cây kim bạc này chẳng nhẽ là... chẳng lẽ là cửu châm trong "Hoàng đế nội kinh"?"

Tôn Vô Kỵ không kìm được mà buột miệng nói ra, ông ta trợn to mắt, nhìn về Tần Lâm, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

"Cửu châm! Cửu châm! Đây đúng là Cửu châm!"

Trần Diên kinh ngạc hỏi.

"Thầy, Cửu châm là cái gì?"

Không chỉ Trần Diên mà ngay cả Tiết Lương cũng hiếu kỳ, Cửu châm này lợi hại đến vậy sao? Ngay cả mặt Tôn Vô Kỵ cũng lộ ra sự kinh ngạc, rõ ràng là khó thể tưởng tượng nổi.

Tiết Lương nói.

"Mời giáo sư Tôn giải thích nghi vấn".

"Cửu châm là một trong những phương pháp châm cứu thần kỳ nhất trong "Hoàng đế nội kinh", được truyền từ thời thượng cổ, mặc dù vẫn luôn được lưu truyền đến ngày nay, nhưng cụ thể thật hay giả thì không ai biết. Hơn nữa nghe nói mấy trăm năm rồi chưa có ai sử dụng, bây giờ đã không có cách nào kiểm chứng nữa. “Hoàng đế nội kinh” là tấm bia đặt nền móng cho lý luận Đông y hiện đại, có thể nói cho dù là “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trọng Cảnh hay là “Bản thảo cương mục” của Lý Thời Trân, hay là “Thiên kim phương” của Tôn Tư Mạc, thì đều liên quan đến "Hoàng đế nội kinh", tuy nhiên người thực sự có thể hiểu được “Hoàng đế nội kinh” lại chẳng có mấy".

"Cho nên truyền kỳ về Cửu châm vẫn không mấy người biết, nhưng truyền thuyết của Cửu châm lại chưa bao giờ hết, là tinh hoa trong "Hoàng đế nội kinh", Cửu châm cắm vào tất cả huyệt vị của người bệnh, mặc dù chỉ có chín cây kim bạc nhưng độ dài không giống, thô mảnh khác nhau, tạo nên rất nhiều sự biến hóa về phương pháp châm cứu, đâm vào một phân là một kiểu, đâm vào một tấc là mười kiểu, mười kiểu này lại có chín chín tám mươi kiểu biến hóa khác nhau, trông có vẻ đơn giản nhưng thực ra có hàng nghìn kiểu biến hóa".

"Chỉ một cây kim đâm vào một huyệt đã có mấy chục phương pháp biến hóa, muốn hoàn toàn nắm bắt tinh hoa của chín cây kim là chuyện rất khó khăn. Trông có vẻ đơn giản, trên thực tế thì muôn vàn, một bộ Cửu châm có thể cứu người chết sống lại là chuyện bình thường, mấy người không hiểu, căn bản không hiểu được Cửu châm đáng sợ như thế nào".

Tôn Vô Kỵ kích động nói, phương pháp châm cứu của Tần Lâm khiến ông ta vô cùng kích động, nhưng chỉ nhìn việc châm cứu này đã có thể thu được biết bao lợi ích rồi, ông ta căn bản không học được nghệ thuật dùng châm của Tần Lâm, bác đại tinh thâm của Cửu châm mới là điển hình của y học Hoa Hạ. Cả đời ông ta đã đọc qua hết Đông Tây y, nhưng vẫn chưa trở thành một bậc thầy đích thực, nhưng ông ta vẫn cảm thấy xúc động với Cửu châm này, với y thuật truyền kỳ của Hoa Hạ.

"Cửu châm mạnh như vậy, có thể cứu sống người từ cõi chết, thực sự lợi hại đến vậy sao? Thầy ơi, thầy không phóng đại chứ?"

Mặc dù Trần Diên biết y thuật của Tần Lâm rất lợi hại, nhưng không ngờ y thuật của anh lại lợi hại đến mức này, chỉ với Cửu châm mà có thể khiến Tôn Vô Kỵ kích động đến thế, trước giờ ông ta vẫn luôn coi thường và giễu cợt anh, giờ thì không còn nữa.

Tôn Vô Kỵ chân thành nói.

"Em nghĩ gì chứ? Cửu châm là bí thuật kim bạc đã thất truyền từ lâu, sao em có thể biết được".

"Phù..."

Tiết lão gia nôn ra máu, trong một khắc kia, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, đặc biệt là Tôn Vô Kỵ, một ngụm máu này của Tiết lão gia cũng được coi là đã ra được khỏi Quỷ Môn Quan. Tần Lâm đã kéo được Tiết lão gia khỏi đó, ngay cả Diêm Vương cũng phải kính anh ba cái, phương pháp này Tôn Vô Kỵ biết, bản thân từ đầu đến cuối đều chịu thua.

Tôn Vô Kỵ nhìn Trần Diên, hít một hơi lạnh, ánh mặt đầy kinh ngạc và vui mừng.

Anh Tần thực sự cứu sống Tiết lão gia rồi.

Đối với Tôn Vô Kỵ mà nói, được nhìn thấy Cửu châm này là một điều vô cùng vui vẻ, đối với một bác sĩ mà nói, đó là vinh dự cỡ nào, còn sống mà thấy được Cửu châm thì chết cũng có thể nhắm mắt.

Vương Thước xông lên đầu tiên, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

"Tỉnh rồi? Bố tỉnh rồi sao?"

Môi Tiết Lương khẽ nhúc nhích, trong mắt lóe lên ánh sáng, bố mình cuối cùng cũng sống rồi!

"Bố..."

Vương Thước nắm lấy tay Tiết lão gia, kích động nói.

"Bố, bố nói gì đi, bố!"

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Mặc dù Tiết lão gia đã tỉnh nhưng không chịu nổi sự giày vò của bà đâu".



Vương Thước nói.

"Đừng tưởng rằng cậu chữa khỏi cho bố tôi là có thể kêu la òm sòm trước mặt tôi, cậu nghĩ cậu là ai?"

"Bốp..."

Tiết Lương cho Vương Thước một cái tát, mặt bà ta lập tức sưng vù lên, nước mắt Vương Thước lốp bốp nhỏ xuống, bà ta buồn bực nhìn Tiết Lương, cứ như là phải chịu nhiều tủi nhục lắm.

"Cút ra ngoài!"

Tiết Lương khẽ quát.

Ông ta nhịn Vương Thước lâu lắm rồi, không cần Tần Lâm ra tay, ông ta cũng không nhìn nổi nữa. Bố gặp nguy hiểm mà bà ta cứ ở bên không ngừng lải nhải, trông có vẻ lo lắng, thực ra là sợ địa vị của bản thân bị lay chuyển, Tiết Lương còn không biết chắc? Ông cụ là trụ cột của nhà họ Tiết, vậy nên nhất định không thể đổ được, bà ta sợ nửa đời sau sẽ mất đi chỗ dựa.

"Mong Tần đại sư nhận một lạy của tôi!"

Tiết Lương khom người, cúi đầu trước Tần Lâm.

Tần Lâm lạnh nhạt nói.

"Không cần đa lễ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, mạng Tiết lão gia chưa tuyệt, vẫn còn có thể sống tiếp được hai mươi năm".

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK