Chương 1008: Học trưởng cứu tớ
Sói đến rồi!
Ba chữ này vang vọng trong đầu mỗi người, chẳng nhẽ sói thực sự đến rồi sao?
Vừa này Trương Thiên Trạch còn thề thốt, bây giờ sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi, tiếng sói tru cách chỗ bọn họ vô cùng gần, chẳng nhẽ trên núi Võ Miếu thực sự có sói sao?
"Học trưởng, tớ sợ".
"Tớ cũng sợ... học trưởng, làm thế nào bây giờ? Có phải vào lúc chiều tối, cậu đuổi hai con sói kia đi không vậy?"
“Học trưởng, cứu tớ, học trưởng!"
Tất cả mọi người dường như đều trốn sau lưng Trương Thiên Trạch, sắc mặt Trương Thiên Trạch tái mét, mẹ kiếp, mấy người trốn sau lưng tôi làm gì, mấy người sợ, ông đây thì không chắc? Mẹ kiếp, vừa nãy là tôi chém gió thôi, thế mà mấy người cũng tin à?
Nếu đã chém gió rồi, Trương Thiên Trạch biết bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
"Không sao, yên tâm đi, có tôi ở đây rồi".
Trương Thiên Trạch trầm giọng nói, nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu thực sự có sói thì bọn họ sẽ bị sói ăn thịt sao?
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Đến rồi".
Trương Thiên Trạch mặt mày tái mét hỏi.
"Cái gì đến cơ?"
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Trương Thiên Trạch.
"Sói đến rồi".
Tần Lâm cười nói.
"Anh hùng đánh sói của chúng ta, lần này phải nhờ vào anh rồi".
"Đã là lúc nào rồi mà anh còn cười được thế? Tần Lâm, anh mau trốn sau lưng học trưởng đi".
Lâm Nguyệt Dao sốt ruột nói, mặc dù lúc trước Tần Lâm khiến cho cô ấy vô cùng tức giận, hơn nữa còn đắc tội rất nhiều người, nhưng thời khắc quan trọng, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy Tần Lâm bị sói ăn thịt.
Trương Thiên Trạch mắng thầm trong lòng, mẹ kiếp, bọn họ ai ai cũng trốn sau lưng mình, tôi không muốn làm lá chắn của các người đâu.
"Không sao, mọi người đừng lo lắng, có học trưởng ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cho dù có sói hoang thì học trưởng cũng sẽ đối phó được".
Có người nói.
"Đúng vậy, học trưởng, bọn tớ đều nhờ cậu cả đấy".
Hơn hai mươi người núp sau lưng anh ta, run rẩy, điều này cũng dễ thấy thôi.
Trương Thiên Trạch nghiến răng, bây giờ sói còn chưa đến, bản thân còn chịu được, tí nữa sói đến rồi, mấy người đừng có đẩy tôi ra.
"Đã là lúc để anh biểu diễn kỹ thuật thực sự của mình đấy, anh hùng đánh sói, nhờ cả vào anh đó".
Tần Lâm nhìn Trương Thiên Trạch, Trương Thiên Trạch hung ác trừng mắt nhìn anh.
"Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói bóng nói gió như vậy, đây không phải chỉ là một con sói đâu, nhất định có rất nhiều con, khéo là cả một bầy sói lận, có bản lĩnh thì anh đánh đi? Anh đánh chết sói thì tôi sẽ quỳ dập đầu trước mặt anh".
Sắc mặt Trương Thiên Trạch toát mồ hôi, anh ta bị dọa sợ rồi, tiếng sói tru càng ngày càng gần, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ một hai con, bây giờ hai chân anh ta bắt đầu nhũn ra như bún rồi.
Lâm Nguyệt Dao sốt ruột không chịu được, tên này điên rồi à? Chẳng nhẽ anh muốn chết sao?
"Tần Lâm, anh muốn chết à? Tiếng sói tru đến từ hướng từ sau lưng anh, anh mau qua đây đi!"
Đúng lúc này, từ trong rừng sâu, có bốn con sói xuất hiện từ trong bóng tối, lộ ra cái đầu sói và cặp mắt màu ngọc bích, khiến người ta nổi hết da gà, sởn hết tóc gáy.
Sói đến rồi, sói thực sự đến rồi!
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, họ gào thét.
"Sói đến rồi, mau chạy đi!"
"Học trưởng, cậu mau lên đi!"
"Tôi không muốn chết... tôi không muốn chết!"
"Hu hu hu hu".
Lúc này Trương Thiên Trạch là người đầu tiên chạy, anh ta chẳng cần gì nữa, mạng mình mới quan trong, núi Thanh Sơn còn đây thì đâu lo không có củi đốt.
Sững sờ!
Tất cả mọi người đều sững sờ, người mà bọn họ vẫn cho rằng là anh hùng đánh sói Trương Thiên Trạch, bây giờ lại là người đầu tiên chạy, hơn nữa còn phản ứng trước cả bọn họ, đúng là điên mà! Vừa nãy còn chém gió, ba hoa chích chòe, bây giờ căn bản không còn có chuyện ấy, anh ta còn chạy nhanh hơn người khác.
Trương Thiên Trạch khiến mọi người cảm nhất được cái gọi là tốc độ Hoa Hạ.
Trương Thiên Trạch chạy rồi, bọn họ phải làm thế nào đây? Nhất định phải chạy nhanh hết mức có thể, nhỡ may mà gặp phải bầy sói, thì đúng là đường cùng.
"Học trưởng, cậu đừng chạy!"
"Học trưởng, chẳng phải cậu đánh được sói sao?"
"Học trưởng cứu bọn tớ với!"
Có mà điên mới cứu mấy người! Ông đây còn không biết có sống mà rời khỏi chỗ này được không đây.
Trương Thiên Trạch lao qua trái lao qua phải, mặc dù hai chân không ngừng run rẩy nhưng vẫn chạy nhanh như thỏ, không chạy thì chỉ có thể ở đây chờ chết.
Nhưng nhiều người cũng không biết chạy đằng nào, thậm chí có mấy cô gái, đã sợ đến mức hai chân tê dại, không dám nhúc nhích.
Trương Thiên Trạch tự cho rằng đã chạy ra khỏi phạm vi của đàn sói rồi, nhưng sau khi anh ta cắm đầu chạy thì anh ta mới phát hiện, đằng sau anh ta có tận bảy tám con sói, mấy con sói này đang dần dần vây anh ta lại.
Nhìn bốn phương tám hướng, tất cả cộng lại chắc không dưới hai mươi con.
Sắc mặt Trương Thiên Trạch tái xanh lại, không chỉ anh ta, mà ai cũng tràn đầy tuyệt vọng, hơn hai mươi con sói lận, cho dù là một con sư tử, một con hổ, trước mặt bọn chúng thì cũng chẳng là cái thá gì.
Tục ngữ nói cấm có sai, hổ dữ đánh không lại một bầy sói, trong đám dã thú, bầy sói là thứ hung ác nhất, cho dù một con sói thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi, chứ đừng nói đến một bầy sói.
Tròng mắt Lâm Nguyệt Dao co rút lại, mắt nhìn thấy bốn con sói đang xông vào Tần Lâm.
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
Lâm Nguyệt Dao biết lần này Tần Lâm chết chắc rồi, nhiều sói như vậy, anh chỉ có thể chết thôi.
Cảnh tượng thê thảm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, bốn con sói xông về phía Tần Lâm. Lâm Nguyệt Dao nhắm mắt lại, cô ấy biết mình chắc cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng lần này Tần Lâm xuất hiện ở đây là do cô.
"Xin lỗi, anh họ..."
Lâm Nguyệt Dao giãy giụa, nếu như không vì mình thì anh cũng sẽ không ở đây, cũng sẽ không chết ở đây.
"Bốp..."
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Mấy tiếng bốp bốp vang lên, chỉ thấy trước mặt Tần Lâm có thêm bốn con sói, đều đang sùi bọt mép, nằm trên đất không ngừng co quắp.
"Cái này... sao có thể?"
Lâm Nguyệt Dao hít sâu một hơi lạnh, không chỉ cô ấy mà mọi người đều như vậy, Tần Lâm ra từng quyền một, vô cùng kinh khủng, đánh vào đầu bốn con sói, hai con sói chết tươi tại chỗ, chỉ còn hai con sói toàn thân co giật, bất tỉnh nhân sự.
"Ác quá đi".
"Quyền này mạnh quá".
"Hình như lúc nãy tôi nghe thấy tiếng xương gãy, anh họ Nguyệt Dao đánh vỡ đầu sói sao?"
"Kinh khủng qua... lợi hại quá!"
Lâm Nguyệt Dao không thấy được, bởi vì cô ấy sợ nhìn thấy anh họ mình bị bốn con sói phân thây, nhưng có người nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy Tần Lâm đánh gục từng con một, trong nháy mắt, xung quanh yên lặng như tờ.
Không chỉ bọn Lâm Nguyệt Dao, ngay cả bọn sói dường như cũng ý thức được sự nguy hiểm, bọn chúng nhe răng, hung ác nhìn Tần Lâm, mười mấy con sói còn lại đều hướng về phía Tần Lâm, bọn chúng biết Tần Lâm là người đánh đồng bọn của bọn nó.
Từng quyền một, đơn giản mà thô bạo, căn bản không cần đến quyền thứ hai, mấy con sói kia đã bị đánh bại.
Tần Lâm mới là anh hùng đánh sói!
Trương Thiên Trạch trốn sau cây, hai mắt sợ sệt, run lẩy bẩy, vừa nãy kiêu ngạo như thế.
Lúc này nhiều người cũng nhận ra Trương Thiên Trạch lúc trước chắc cũng chỉ ba hoa thôi, vào thời khắc quan trọng, Tần Lâm một người đánh cả vạn người, khiến cho bọn sói cho rằng anh là kẻ địch số một.
Trong lòng bọn họ kích động không thôi, bởi vì bọn họ nhìn thấy hy vọng, anh hùng đánh sói Trương Thiên Trạch đã biến thành một thằng nhát gan, còn Tần Lâm thì khiến bọn họ nhìn anh bằng con mắt khác, người đàn ông hiền lành mà bọn họ luôn coi thường đã khiến bọn họ phải thay đổi suy nghĩ.
"À hú...."
"Áu áu áu áu u..."
Đám sói hoang gầm thét mãi không dứt, tựa hồ đang nói gì đó, từng bước từng bước ép sát Tần Lâm lại, tim của mọi người dâng lên tận họng.
-----------------------