Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1114: Con đừng có mà không biết điều

"Vậy con nói cho mẹ biết? Tại sao chủ tịch Mạnh lại đầu tư cho Y dược Văn Hòa chúng ta? Tại sao chủ tịch Mạnh lại năm lần bảy lượt giúp đỡ chúng ta, tập đoàn Hiên Viên lại chỉ đích danh con đi ký hợp đồng? Mặt con mọc hoa sao? Con tưởng mẹ ngu sao, có chút chuyện nhỏ này mà mẹ không nhìn ra sao? Mẹ còn mặt mũi nào mà làm mẹ của con hả?"

"Con và Tần Lâm chỉ là vui chơi qua đường thôi, không phải thật, mẹ biết con chỉ lấy cậu ta ra làm bức bình phong cho con thôi, chuyện nhà họ Chúc bây giờ là quan trọng nhất, chuyện này khiến con tủi thân lắm đúng không? Hơn nữa có quan hệ tốt với chủ tịch Mạnh thì ngày tháng sau này mới phất lên được đúng không? Mẹ cũng không phải người cổ hủ, người thứ ba thì sao chứ? Chúng ta vẫn quang minh chính đại cơ mà!"

Vương Vân cười nói, bà ấy không phải là người cổ hủ, thanh niên bây giờ có khi còn không thời thượng bằng bà ấy, làm người thứ ba thì sao? Đó là bản lĩnh của phụ nữ đó, phụ nữ đẹp thì sao, không có bản lĩnh cũng chỉ có thể làm bà cô nội trợ cho người ta thôi.

Vẻ mặt của Chúc Linh Linh càng ngày càng khó coi, Vương Vân nói khó nghe quá, cô là con gái của bà ấy mà bà ấy lại nghĩ như vậy?

"Mẹ, chuyện không như mẹ nghĩ đâu, con và chủ tịch Mạnh không có quan hệ gì hết, con phải làm sao mẹ mới tin con đây? Con gái của mẹ là người như thế nào mẹ còn không biết hay sao?”

Chúc Linh Linh tức giận lớn tiếng.

"Được rồi, mẹ không ép con nữa là được chứ gì? Con là người như thế nào mẹ hiểu rõ nhất, con là người rất sĩ diện, không chịu xuống nước, nếu không đã song kiếm hợp bích với chủ tịch Mạnh làm rạng rỡ nhà họ Chúc từ lâu rồi, con sợ người ta chỉ trỏ sau lưng nên mới không công khai mối quan hệ giữa hai người, nhưng mọi người không ngu ngốc, chuyện đã truyền đến tai mẹ rồi, con nói xem có thể là giả không?"

Vương Vân bĩu môi nói.

"Mẹ biết con không vui nhưng con phải hiểu tình hình bây giờ của nhà họ Chúc chúng ta rất đặc biệt, hơn nữa cũng có phải bảo con đi tiếp người ngoài đâu, chủ tịch Mạnh là người của chúng ta mà? Con còn khóc cái gì, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ đồng ý với con sau này sẽ không để ý đến tên nhóc Tần Lâm nữa là được. Nhưng chuyện của con và chủ tịch Mạnh đừng để Tần Lâm biết, tên nhóc đó cũng không phải dạng vừa đâu, nhỡ cậu ta biết chắc chắn sẽ phá đám".

Chúc Linh Linh dở khóc dở cười, bị Vương Vân nói đến nỗi mặt mày tái mét, nước mắt rưng rưng.

"Mẹ, con xin mẹ đừng chia rẽ tình cảm của chúng con, con và anh Tiểu Lâm yêu nhau thật lòng, con sẽ không đi tiếp chủ tịch Mạnh gì cả, mẹ đừng tốn công tốn sức nữa, còn về việc tại sao chủ tịch Mạnh lại đồng ý giúp con, con cũng không biết, nhưng con chắc chắn không phải loại người mẹ đang nghĩ".

"Được rồi, con nói gì cũng đúng, nhưng mà mẹ nói đến nước này rồi vẫn không chịu sao? Con nhóc chết tiệt này".

Vương Vân lườm Chúc Linh Linh một cái, con nhóc này chắc chắn là không chịu thừa nhận, làm vậy có tác dụng gì? Trong nội bộ Y dược Văn Hòa đã công khai bí mật này từ lâu, con đấu lại được nhiều cái miệng như thế không? Không có lửa làm sao có khói, ý của chủ tịch Mạnh còn chưa rõ ràng hay sao, hơn nữa bà ấy cũng đã đồng ý với bác Hai rồi, nhất định phải làm chuyện này cho ra ngô ra khoai, thành công rực rỡ mới được.

"Mẹ đừng nghe bọn họ nói linh tinh, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, mẹ không thể bôi nhọ con gái mẹ đúng không?"

Chúc Linh Linh cắn răng nói.

"Được rồi, mẹ sai rồi được chưa? Mau lau nước mắt đi, mẹ đi rót cốc nước cho con".

Vương Vân vỗ vai Chúc Linh Linh, bà ấy đã chuẩn bị thuốc ngủ từ trước, bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, nếu Chúc Linh Linh không nghe lời thì dùng thuốc ngủ làm cô hôn mê rồi đưa đến chỗ chủ tịch Mạnh, đây là cách cuối cùng.

Vương Vân hòa thuốc ngủ vào trong cốc nước rồi đưa cho Chúc Linh Linh.

Chúc Linh Linh uống một hớp, sau đó cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Mình làm sao vậy? Chúc Linh Linh cảm nhận được toàn thân cứng đờ, không còn chút sức lực nào, không khống chế được cơ thể, ngã nhào xuống ghế sofa.

"Mẹ… con làm sao thế này…"

Chúc Linh Linh nói.

"Linh Linh, mẹ muốn tốt cho con, bây giờ mẹ sẽ đỡ con sang phòng chủ tịch Mạnh, đến lúc đó, hai người cứ chơi cho đã, hi hi hi? Hợp đồng nhà họ Chúc trông cậy hết vào con đấy, con cứ yên tâm, mẹ sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, mẹ là mẹ của con mà, con đừng khóc nữa, nếu không trang điểm sẽ không được đẹp, chủ tịch Mạnh sẽ không vui, con ngại thì mẹ làm chủ thay cho con, trước đây chủ tịch Mạnh giúp nhà họ Chúc chúng ta nhiều như vậy, con đừng có mà không biết điều".

Vương Vân cười nói, sau đó đỡ lấy Chúc Linh Linh.

"Mẹ…sao mẹ có thể làm ra chuyện này, con là con gái của mẹ, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà!"

Chúc Linh Linh cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn đặc, yếu ớt.

"Vì mẹ là mẹ ruột của con nên mẹ mới không thể trơ mắt nhìn con sa ngã, chủ tịch Mạnh là quý nhân của con, hơn nữa còn là ân nhân của cả nhà họ Chúc chúng ta, chỉ cần đêm nay con đàm phán được với ông ấy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa".

"Hơn nữa Chúc Nhị Bạch cũng nói rồi, sau này con sẽ là tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, như vậy sẽ là tổng giám đốc của công ty kết hợp giữa hai nhà họ Chúc, đến lúc đó con sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mẹ cũng sẽ được hưởng phúc cùng con vài năm, hơn nữa chủ tịch Mạnh là người như thế nào con còn không rõ sao? Đừng có giả vờ ngây thơ với mẹ".

Vương Vân trừng mắt nhìn Chúc Linh Linh.

"Người khác không biết, nhưng mà mẹ biết. Mẹ nói câu này lẽ ra một người mẹ không nên nói, nhưng làm gái mà còn muốn lập miếu thờ trinh tiết sao, chuyện của con và chủ tịch Mạnh còn ai không biết nữa, con còn tự lừa mình dối người nữa sao, mẹ thực sự muốn tốt cho con, nếu nhà họ Chúc phất lên thì con sẽ là công thần của cả nhà họ Chúc, đến lúc đó mẹ đồng ý với con sẽ cho Tần Lâm làm rể nhà họ Chúc chúng ta được không? Mẹ và bố con cũng là người có tiếng nói trong nhà họ Chúc rồi".

Vương Vân sụt sùi nói, trong lòng đã tưởng tượng ra vô số những viễn cảnh trong tương lai rồi.

"Mẹ… con xin mẹ, đừng đưa con sang chỗ chủ tịch Mạnh, con cầu xin mẹ đấy".



Chúc Linh Linh khóc nức nở, cô không ngờ rằng chính mẹ ruột của mình lại bỏ thuốc ngủ cô rồi đưa cô vào phòng đàn ông, làm vật hy sinh cho gia tộc, khoảnh khắc này con tim cô đau như bị dao cứa.

Cô còn không dám tin đây là sự thật.

Giữa cô và chủ tịch Mạnh hoàn toàn trong sạch, nhưng tại sao bà ấy lại không chịu tin?

Nhân phẩm của mẹ cô như thế nào, Chúc Linh Linh biết chứ, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, tham lam phú quý, muốn tìm con rể đại gia, nhưng cô đánh giá thấp mẹ cô quá rồi, đến lại chuyện lòng lang dạ sói như thế này bà ấy cũng có thể làm được.

"Vẫn còn khóc à, ngủ với chủ tịch Mạnh một đêm thôi mà? Sao con lắm chuyện thế? Con với chủ tịch Mạnh cũng có phải ngày một ngày hai đâu, sao con cứ bướng vào lúc quan trọng vậy, mẹ thấy con vẫn còn để trong lòng chuyện lúc trước nên mới không muốn giúp nhà họ Chúc đúng không?"

Vương Vân tức giận nói.

"Con phải nghĩ cho kỹ, bây giờ Y dược Văn Hòa đã tan tác rồi, tất cả nguồn đầu tư đều đổ dồn vào Chúc Thị Y Mỹ, chỉ cần kéo được nhà đầu tư lớn như chủ tịch Mạnh đến giúp chúng ta thì Chúc Thị Y Mỹ bây giờ và Y dược Văn Hòa ngày trước chẳng còn gì khác nhau nữa? Hơn nữa chúng ta chắc chắn càng phát triển hơn nữa, lớn mạnh hơn nữa, cái gì mất cũng mất rồi, mặc dù Y dược Văn Hòa chứa rất nhiều tâm huyết của con nhưng mà cái gì đã qua rồi thì bỏ qua đi".

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK