"Không sao, tiểu sư thúc nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến tìm Tần sư đệ để cọ sát tí mà thôi, không nghiêm trọng như tiểu sư thúc nghĩ đâu, chẳng lẽ tiểu sư thúc nghĩ tôi sẽ ăn cậu ta à? Ha ha ha. Mọi người đều là đệ tử của núi Côn Luân, chẳng lẽ còn không tin tưởng nhau sao?"
Khâu Vân Trạch nhún vai, nói một cách thờ ơ.
"Đúng đúng đúng, Khâu sư huynh nói quá đúng, quá chí lý, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Tiểu sư thúc, là do tôi không đúng, Khâu sư huynh người ta đã muốn mời tôi như thế, muốn cho tôi một bài học, vậy nên tôi phải cố gắng học tập chứ, nhưng tiểu sư thúc lại cản trở là có ý gì đây?”
Tần Lâm nghiêm mặt nói.
“Anh...”
"Tất cả chẳng phải đều vì muốn tốt cho anh sao? Anh không thể là đối thủ của Khâu Vân Trạch được, người ta đã đột phá bát mạch mấy năm rồi, anh mới bao lâu chứ? Anh thực sự cho rằng bây giờ mình bất khả chiến bại hay sao? Không coi ai ra gì à, năm Tàng Thiên Xương cũng không phải đối thủ của Khâu Vân Trạch đâu, anh cũng quá tự tin rồi đó”.
Lăng Dật Nhiên cau mày.
Mấy sư huynh đệ phía sau Khâu Vân Trạch cũng đều mỉm cười, xem ra Tần Lâm này đúng là một tên trẻ trâu, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy Khâu sư huynh dạy dỗ tên khốn không biết trời cao đất dày này một bài học rồi.
"Được, tốt lắm, đây mới là huynh đệ tốt của tôi, nào, chúng ta thử xem coi ai thắng ai”.
Khâu Vân Trạch cười gian, đôi mắt của hắn sắc như kiếm, hai người đã ở trong thế căng như dây đàn, dường như sắp nhào vào nhau.
Nhưng Lăng Dật Nhiên lúc này không thể bỏ đi dễ dàng như vậy được, nếu như Tần Lâm lỡ có mệnh hệ gì thì còn có cô ở cạnh, nếu bỏ đi thì anh có thể sẽ bị đánh tơi tả mất.
"Tên này thực sự nghĩ rằng mình sẽ là đối thủ của Khâu sư huynh sao? Thật không biết tự lượng sức mình, hừ hừ”.
Mọi người đều giễu cợt trận chiến giữa Tần Lâm và Khâu Vân Trạch, bọn họ sớm đã đoán được trước kết cục rồi, Tần Lâm chắc chắn sẽ bị Khâu sư huynh đánh cho một trận thôi.
Nhưng Lăng Dật Nhiên lại trông rất căng thẳng, dù sao sức mạnh của Khâu Vân Trạch cũng rất kinh khủng, mấy năm trước cô đã nhìn thấy Khâu Vân Trạch đánh nhau với người ta, hắn tuyệt đối là hàng đỉnh trong đời đệ tử thứ ba .
Cuộc đọ sức giữa hai cao thủ của bát mạch chắc chắn không chỉ là một màn giằng co đơn thuần, tuy không binh đao tương tàn nhưng lại vô cùng máu lửa.
Tần Lâm cũng không ngờ Khâu Vân Trạch này lại mạnh như vậy, dù sao hắn đã đột phá bát mạch mấy năm rồi, thực lực cũng đã dung hợp từ lâu, đương nhiên lúc này sẽ mạnh hơn Tần Lâm vừa mới đột phá.
Trận chiến này Tần Lâm đã thể hiện hết chín mươi phần trăm sức mạnh của anh, mỗi chiêu thức đều rất hoàn mỹ, thi triển được toàn bộ sức mạnh của chưởng pháp.
Ngược lại Khâu Vân Trạch lại cảm thấy nghiêm trọng, không ngờ thực lực của Tần Lâm lại mạnh như vậy, sau khi hai người giao đấu, hắn đã choáng đến mức không thể hiện được ưu thế nào nữa.
Bọn họ biết rõ sức mạnh của Khâu sư huynh, nhưng không ngờ Tần Lâm lại kinh khủng như vậy, đương nhiên bọn họ có chút kinh ngạc.
Chẳng trách có tin đồn Tần Lâm là đệ tử giỏi nhất trong đời đệ tử thứ ba, có vẻ như không phải là giả rồi.
"Tên này thực sự đấu lại Khâu sư huynh ư, thật không tầm thường”.
“Khâu sư huynh, xử cậu ta”.
Vài tên đàn em đang cổ vũ Khâu Vân Trạch, sắc mặt hắn càng trở nên ảm đạm, lúc này càng tuyệt đối không thể để cho đối phương đạt được, hắn đến là để dạy dỗ Tần Lâm, không phải để Tần Lâm dạy hắn.
Chưởng pháp của Tần Lâm vô cùng nhanh nhạy, Trùng hư chưởng càng ngày càng dữ tợn, mỗi một chưởng đều trở nên vô cùng có lực, đánh mạnh vào hư không, kình khí bộc phát, Khâu Vân Trạch không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt càng trở nên kích động, bởi vì Trùng hư chưởng của Tần Lâm quá mạnh, khiến hắn hoàn toàn không thể đỡ được.
Tần Lâm thừa thắng xông lên truy đuổi, Khâu Vân Trạch muốn chạy cũng không có cơ hội, trong lúc gấp gáp, Khâu Vân Trạch đã hoàn toàn mất đi thế chủ động, hai người không ngừng giao chiến, nhưng kết quả lại bị Tần Lâm dẫn trước.
Thân là đệ tử mạnh nhất của bát sư thúc, chiêu thức của Khâu Vân Trạch chắc chắn không thể nghi ngờ, nhưng Tần Lâm lại có thể đè bẹp hắn một cách hoàn toàn không phòng bị như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trận chiến của bọn họ sẽ trở thành một trận chiến ngược chiều mất.
Nếu cứ tiếp tục thì Khâu Vân Trạch sẽ không bao giờ chuyển bại thành thắng được.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của Lăng Dật Nhiên cũng trở nên nóng rực, hình như lúc trước cô đã đánh giá thấp Tần Lâm rồi thì phải, không ngờ tên này lại mạnh lên kinh khủng như vậy, đây chính là Tần Lâm từng đánh nhau với cô sao?
Khâu Vân Trạch cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn đang chật vật chống đỡ, Trùng hư chưởng của Tần Lâm vẫn liên tục chấn áp, tỏa ra sức mạnh kinh khủng, không ngừng áp chế, không ngừng va chạm, chưởng pháp như mây bay nước chảy, vô cùng nhẹ nhàng.
Lúc này, Khâu Vân Trạch đã bắt đầu rút lui, cho dù có thua cũng không thể để thua quá nặng.
Nhưng Tần Lâm đương nhiên sẽ không đồng ý, nếu để hắn chạy thì mặt mũi anh phải để đâu đây? Bị người ta ức hiếp mà còn để hắn toàn thân rút lui à, không thể nào.
Tần Lâm cười khẩy một tiếng, tung ra quyền pháp giết người, uy lực dũng mãnh, giáng đòn nặng nề!
“Tôi đầu hàng...”
Khâu Vân Trạch vội vàng hét lên, nếu hắn trúng phải cú đấm này của Tần Lâm thì dù không chết cũng mất đi nửa cái mạng, tuyệt đối không thể an toàn rút lui được.