Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kha Lâm Tư Lặc lơ đễnh nói, bởi vì chỉ có ông ta mới có thể trở thành chúa tể của trái đất.

"Cũng chưa chắc, cho dù không thì cũng phải thử mới biết được, nếu không, tao sống nhiều năm như vậy chẳng phải lãng phí sao? Ha ha ha!"

"Xem ra mày thật sự muốn chết".

Tần Trì cười khẩy nói, lúc này hai bên kiên quyết đối đầu với nhau, cũng chẳng còn đường lui nữa.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử khinh thường nói, hai người họ hiển nhiên rất tự tin.

"Mày đừng vui mừng quá sớm, còn chưa biết chắc ai chết ai sống đâu".

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử mỉm cười, trong mắt bà ta, nền văn minh nhân loại chẳng là cái thá gì.

"Loài người bọn mày mà muốn sống mãi mãi, muốn thăng cấp trở thành nền văn minh cấp cao thì phải trở thành nô lệ của bọn tao, tiếc rằng, bọn mày không biết tình cảnh của chính mình, tao chỉ có thể giết chết hết bọn mày, sau đó bọn mày mới có thể giác ngộ. Sáu bảy tỷ người chỉ còn lại một nửa, bởi vì tài nguyên trên trái đất của bọn mày càng ngày càng khan hiếm, muốn sống lâu, muốn nền văn minh ngày càng tiến bộ thì chỉ có trở thành nô lệ của bọn tao thôi, đây là kết cục duy nhất của bọn mày”.

Mắt Tần Trì sáng lên, sắc bén vô cùng, ông áp sát Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, khiến bọn chúng phải lùi lại.

"Nhiều lời vô nghĩa, hai mươi năm trước, tao có thể đánh bọn mày phải rút lui, hôm nay tao cũng có thể đánh bọn mày chết không có chỗ chôn thây. Nền văn minh Tam Tinh, lần này tao sẽ không nương tay đâu".

Sự thiếu hiểu biết về nền văn minh Tam Tinh thực sự đáng sợ với con người, ít nhất hiện nay khoa học kỹ thuật của nền văn minh nhân loại không thể nào vượt qua bọn họ được.

Nếu không con người cũng sẽ không bị phi thuyền vũ trụ của nền văn minh Tam Tinh xâm lược, còn người trái đất chẳng mảy may không biết gì, chuyện này đã từ ba bốn nghìn năm về trước, Tần Trì không ngờ được, thực lực của họ lại mạnh đến vậy.

Một khi bọn họ mà xâm lược trái đất với quy mô lớn thì trái đất sẽ gặp nạn.

Vậy nên bây giờ ông nhất định phải giết người Tam Tinh, như vậy mới có thể giảm thiểu nguy hiểm, mục đích của người Tam Tinh rất rõ ràng, vậy nên Tần Trì chỉ có thể giết mọi thứ cản trở ngay trước mắt, không để bọn họ thống trị người trái đất.

Trên người Tần Trì bắt đầu xuất hiện mấy vết thương, dẫu sao liên tục truy đuổi hai người Tam Tinh mấy ngày mấy đêm, dù có mạnh, có khả năng chịu đựng tốt đến đâu thì sức mạnh cũng bị giảm nên Tần Trì mới định tốc chiến tốc thắng.

Mặc dù khả năng chịu đựng của người Tam Tinh vị thành niên như Địch Luân Á kém xa Tần Lâm, có điều đó là vì cô ta chưa trưởng thành, khả năng tự chữa lành chưa hoàn thiện như Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, khả năng hồi phục mạnh như vậy là lý do khiến người Tam Tinh có thể sống lâu đến vậy.

Khả năng tự chữa lành mới là thứ đáng sợ nhất.

Trận chiến năm đó có vô vàn thế lực tham gia, kết cục hết sức bi thảm, cuối cùng Tần Trì lấy được vật tổ tận thế, Kha Lâm Tư Lặc,Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và người của Atlantis may mắn chạy thoát, khiến cho Tần Trì vô cùng buồn bực.

Nhưng năm đó ông đã lấy được vật tổ tận thế, cũng đã thoát khỏi sự đe dọa về tính mạng, không giết chết được bọn họ cũng là ý trời, nhưng hôm nay, Tần Trì lại rời núi, ông chắc chắn sẽ không cho họ bất kỳ cơ hội sống nào.

Mâu thuẫn giữa những nền văn minh, ông phải bảo vệ thế giới này!

"Tần Trì chết đi!"

Kha Lâm Tư Lặc xông về trước, hai người nháy mắt giao chiến, nắm đấm mạnh mẽ, không ngừng đấm vào một chỗ, trọng quyền được đánh ra như gió rít sầm rền.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng theo sát phía sau, không hề khách khí mà xông về phía trước, muốn cùng Trần Trì quyết tử một trận.

Hai người liên thủ khó khăn lắm mới đánh được với Tần Trì, hai bên bất phân thắng bại, cho dù là Tần Trì muốn giết được bọn họ cũng gặp nhiều khó khăn, dù giết được cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, Tần Trì nhất định phải cho bọn họ một đòn, vuột mất cơ hội này, không biết phải đợi đến lúc nào nữa.

Lúc này Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử nhìn nhau, vừa đánh vừa lùi, bắt đầu chơi chiến thuật lúc trước.

"Đừng hòng chạy!"

Tần Trì nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc, hai tên này trông có vẻ hung hãn nhưng không dám đối cứng với ông, đánh được ba chiêu liền lùi vài bước.

"Ha ha ha ha, Tần Trì, mày trúng bẫy rồi, hai người chúng tao không giết được mày, nhưng bốn người Tam Tinh là đủ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK