Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 872: Phẫu thuật

Sắc mặt Điền Văn Hoa thay đổi.

"Tần đại sư sao lại nói vây?"

Tần Lâm chỉ và mắt Quan Vũ rồi nói.

"Bên lúc trước của tổng giám đốc Điền là do con rồng vắt vai tác oai tác quái, Quan Nhị Gia lại chưa từng động đến nó".

"Là vì con rồng vắt vai ở trước mặt Quan Nhị Gia, thực sự quá bé nhỏ, không đáng để ra tay".

"Nhưng cái loại tác oai tác quái này không thể kéo dài, nếu xảy ra chuyện, Quan Nhị Gia một khi mở mắt thì sẽ có người mất mạng!"

Nghe thấy lời Tần Lâm nói, hai người cảm thấy hơi sợ hãi, đây vẫn là lần đầu nghe nói vậy, hình xăm còn có thể mở mắt sao?

Tần Lâm đương nhiên không dọa bọn họ, nếu như đợi đến khi mở mắt, thì sẽ đại khai sát giới.

Không chỉ là hai người bọn họ mà có thẻ người nhà cũng bị liên lụy.

"Tần đại sư, vậy thì phiền cậu rồi!"

Tần Lâm gật đầu: "Nhịn đau chút là được".

Lữ Hiểu Quyên nghiến răng nói: "Tần đại sư yên tâm, Lữ Hiểu Quyên tôi từng lăn lộn chốn giang hồ, tôi mà rên tiếng nào thì tôi đúng là đồ bỏ!"

Tần Lâm gật đầu, lộ ra ánh mắt tán dương.

Lữ Hiểu Quyên có thể thành công cũng không phải là ngẫu nhiên, đúng là nữ trung hào kiệt, phụ nữ không nhường đấng mày râu.

Tần Lâm lấy dao phẫu thuật ra, nhẹ nhàng cạo lên lưng Lữ Hiểu Quyên.

Hình xăm này thực ra có độ khó cao hơn so với Liễu Thanh Thanh, dù sao cũng sâu đến da, hơn nữa màu xăm rất khó tẩy sạch.

Nhưng chỉ có duy nhất một điểm tốt là vết sẹo của Liễu Thanh Thanh là toàn thân mà của Lữ Hiểu Quyên chỉ ở sau lưng, diện tích không lớn.

Tần Lâm dùng dao phẫu thuật cạo, Lữ Hiểu Quyên quả nhiên không ho he tiếng nào, cả quá trình chỉ nắm chặt nắm đấm, cho dù đau đến mức đầu toát đầy mồ hôi thì cũng không nói câu nào.

Đúng là người phụ nữ khí chất, bảo không kêu là không kêu.

Điền Văn Hoa vô cùng đau lòng, đứng ở bên nắm tay bà ta, khóe mắt hơi đỏ.

"Hiểu Quyên, em phải chịu khổ rồi!"

Lữ Hiểu Quyên lắc đầu: "Em đâu chỉ vì anh, anh không cần tự trách mình, em còn là vì mình, vì gia đình mình".

Nhìn thấy hai người ân ái thế này, Tần Lâm cảm thấy yên tâm.

Sau khi dùng dao phẫu thuật cạo, toàn lưng Lữ Hiểu Quyên dã chuyển thành màu đỏ hồng, óng ánh trong suốt, nhưng vết xăm vẫn còn rất rõ ràng.

Cảm giác cứ như chỉ cần chạm vào là sẽ chảy máu vậy.

Tần Lâm cầm kim bạc lên, bắt đầu thao tác thứ hai.

Từng cây kim bạc lần lượt đâm vào huyệt vị, chưa đến mười phút sau, sau lưng Lữ Hiểu Quyên chi chít kim bạc giống như một con nhím, trông vô cùng kinh dị.

Có điều kỹ thuật của Tần Lâm khá cao siêu, khi kim bạc đâm vào không đau.

Nếu không e rằng Lữ Hiểu Quyên hôn mê mất.

Sau khi châm cứu, trạng thái của da càng trắng mịn trong suốt hơn, cứ như là có thể nhìn rõ toàn bộ mạch máu ở sau lưng vậy.

Làn da thế này, đây là lần đầu Điền Văn Hoa thấy.

Cứ như lớp màng trong vỏ trứng gà vậy, kinh khủng quá.

Điền Văn Hoa đứng bên không dám nói gì, còn không dám thở mạnh, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của Tần Lâm.

Tần Lâm lấy dao phẫu thuật ra, nói với Lữ Hiểu Quyên.

"Tổng giám đốc Lữ, đây là lượt dùng dao cạo cuối cùng rồi, bà nhịn chút nhé".

"Ừm!", Lữ Hiểu Quyên cắn áo, tỏ vẻ thấy chết không sờn.

Tần Lâm dùng dao phẫu thuật cạo.

Một cảnh thần kỳ xuất hiện, hình xăm màu đen trên cơ thể Lữ Hiểu Quyên sau khi Tân Lâm dùng dao cạo qua đã hoàn toàn biến mất.

Cứ như dùng tẩy tẩy đi vết bút chì vậy, vô cùng thuận lợi.

Nhưng Lữ Hiểu Quyên rõ ràng co người lại, mặt lợi vẻ đau đớn.

Cơn đau lần này hoàn toàn khác với lần trước.

Lữ Hiểu Quyên cảm giác muốn chết, nạo xương vét thịt chắc cũng chỉ đau đến thế mà thôi!

Điền Văn Hoa đau lòng.

"Hiểu Quyên! Em cố thêm một chút! Sắp được rồi!"

Ông ấy biết, Lữ Hiểu Quyên thực ra là vì ông ấy, ông ấy đứng bên không phải chịu đau đớn gì, cảm thấy đua lòng vô cùng.

Chỉ cạo mấy lần đã cạo hết được Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vũ, Tần Lâm vô cùng lanh lẹ, không hề chậm rãi.

Kỹ năng như này, thao tác càng ít, người bệnh càng đỡ đau.

Cũng chỉ có đại sư như Tần Lâm, nếu là người khác chắc không dám làm như vậy, chỉ là đau đến mức chết đi sống lại thôi.

Vậy nên cho dù biết cách này thì người ta cũng không dám làm.

Sau khi cạo được đao của Quan Công đi, đột nhiên một cảnh kỳ dị xuất hiện, Quan Vũ mất đao, đột nhiên mở mắt!

Điền Văn Hoa sợ hết hồn, toàn thân chảy đầy mồ hôi, sau lưng gió lạnh thổi qua, sợ đến mức môi tái nhợt.

Quan Vũ lúc nãy còn nhắm mắt, không biết bắt đầu mở mắt từ lúc nào!

Hình xăm lại có thể mở mắt sao!

Hơn nữa lúc nãy Tần Lâm mới nói, Quan Công này chỉ cần mở mắt thì sẽ có người chết!

"Tần...Tần đại sư!"

Điền Văn Hoa lo đến mức không nói nên lời, Quan Công mở mắt, đúng là sợ mà!

Tần Lâm vẫn không hề hoảng hốt, dao phẫu thuật trên tay mạnh mẽ cạo qua mắt của Quan Công.

Quan Công mất đi mắt, khí tràng kỳ quái bên cạnh lập tức biến mất.

Nhìn thấy Tần Lâm bình tĩnh như vậy, Điển Văn Hoa thực sự tự thấy thẹn thùng.

Dẫu gì cũng là doanh nhân lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nhìn qua biết bao thứ, còn không bình tĩnh bằng một anh thanh niên.

Tần Lâm nói: "Không sao rồi, đừng lo".

Tiếp theo đó, Tần Lâm dùng dao phẫu thuật dần dần cạo hết hình xăm.

Trong lúc đó, cho dù Lữ Hiểu Quyên nghiến răng nhẫn nại thì cũng vì đau mà ngất đi hai lần.

Ngất được là tốt, phương pháp của Tần Lâm không thể dùng thuốc mê, vậy nên ngất đi sẽ giảm chút đau đớn.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Lữ Hiểu Quyên đã ngất ba lần, lúc này mới được coi là phẫu thuật kết thúc.

Sau lưng Lữ Hiểu Quyên lúc này đỏ rực, sau một loạt thao tác kinh khủng của Tần Lâm, lưng của bà ta không hề có lấy một vết thương, vậy nhưng hình xăm vẫn bị xóa sạch.

Khác hoàn toàn với với phương pháp xóa hình xăm thông thường, cách xóa hình xăm như này không để lại vết xẹo nào, mà làn da còn mịn màng hơn trước.

Tần Lâm nói: "Được rồi, mấy ngày tiếp theo không được nằm ngửa để ngủ, chỉ có thể nằm sấp, tôi sẽ kê thuốc cho bà, nếu như đau thì có thể xoa một chút, thuốc này không có công hiệu gì đặc biệt, chỉ có thể giúp giảm đau".

"Sau ba ngày, cơ thể của bà sẽ hoàn toàn hồi phục".



Lữ Hiểu Quyên yếu ớt vô cùng, nhưng vẫn không quên cảm ơn Tần Lâm.

"Tần đại sư cảm ơn anh, bệnh của Lão Điền..."

Tần Lâm cười: "Bà thấy tổng giám Điền bây giờ còn buồn ngủ không?"

Nói xong, Điền Văn Hoa sững sờ.

Đúng vậy, đã một hai tiếng rồi, nếu như là trước kia thì ông ấy đã ngủ từ lâu rồi.

Bây giờ không những không buồn ngủ mà còn rất tỉnh táo.

Cứ như là từ khi Quan Công mở mắt, ông ấy đã không còn buồn ngủ nữa.

Không ngờ, bệnh thèm ngủ của ông ấy lại vì hình xăm này!

Nếu như không có Tần đại sư phát hiện ra, Điền Văn Hoa cả đời này không ngờ vì nguyên nhân này!

"Cảm ơn Tần đại sư đã cứu mạng hai người chúng tôi, đại ơn đại đức này chúng tôi không biết báo đáp thế nào!"

"Tấm thẻ này là thẻ đen thiên sứ do hai công ty liên kết, bất kỳ công ty, sản nghiệp nào dưới trướng chúng tôi cậu đều dùng miễn phí. Dù là bất kỳ yêu cầu gì, cậu đều có thể điều động bất kỳ nhân viên nào của công ty dưới trướng chúng tôi, mệnh lệnh của cậu cũng chính là của tôi!"

"Cậu Tần, đây chỉ là chút lòng thành, mong cậu nhận cho!"

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK