Chương 844: Ai cho anh nhiều dũng khí đến thế?
"Được, lãnh đạo cứ yên tâm ạ!"
Tiểu Trương nhận nhiệm vụ, đi thẳng xuống lầu gọi người.
Trong phòng bảo vệ vừa hay có mấy người đang rảnh rỗi, Tiểu Trương thấy bọn họ đều là thanh niên trai tráng liền nói.
"Đi với tôi, hôm nay không cần đứng trực, chúng ta đi làm chút chuyện cho lãnh đạo".
Vừa nghe thấy là giải quyết chuyện cho lãnh đạo, mọi người lập tức vui vẻ.
"Được!"
Giải quyết việc cho lãnh đạo đương nhiên sẽ có lợi, cho dù không được lên chức tăng lương thì ít nhất cũng có ấn tượng tốt với lãnh đạo.
Vậy nên mọi người đều rất tích cực.
Tiểu Trương lái xe van của công ty, kéo theo bốn tên bảo vệ, đổi sang quần áo của mình rồi lái thẳng đến bất động sản Lâm Khoa.
Sau khi xuống xe, nhìn thấy Hạ Minh và Trương Hân đang đứng ở cổng, Trương Minh tiến lên nói.
"Anh là Hạ thiếu gia phải không? Tôi là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Hiên Viên, phó tổng giám đốc Hạ bảo tôi qua đây giúp đỡ".
Hạ Minh lập tức ưỡn thẳng lưng, nhìn thấy bảo vệ cao to lực lưỡng liền tự tin hẳn.
Dẫu gì cũng là tập đoàn Hiên Viên, đám bảo vệ này vừa nhìn là biết không tầm thường, đều là con nhà võ, lợi hại hơn bảo vệ của bất động sản Lâm Khoa nhiều.
"Hạ thiếu gia, giờ chúng ta phải làm gì?"
Hạ Minh nói: "Một nam một nữ tí nữa sẽ đi ra, mọi người hãy ra tay với bọn họ!"
"Không cần đánh ác quá, ấn trên đất sau đó tát cho họ mấy cái là được!"
Phải làm mấy chuyện như dẫm mặt, vả mặt mới khiến anh ta hạ hỏa được.
Nếu không bọn họ thực sự không nhịn nổi chuyện lúc nãy Tần Lâm vứt bọn họ ra ngoài.
Mặc dù suốt từ đầu đến cuối Tần Lâm chưa nói một lời nào, nhưng bọn họ vẫn đổ chuyện này lên đầu Tần Lâm.
Nếu không vì anh thì bọn họ chắc chắn sẽ không bị vứt ra ngoài.
Trương Hân nghiến răng nghiến lợi: "đúng, đánh đôi cẩu nam nữ đó ác vào, đừng để lại mặt mũi cho bọn họ, phải khiến cho con Trần Khả Nhi biết tay, đánh cho mặt nó sưng thành mặt lợn luôn!"
Trương Hân vừa nói xong, có hai ngoài đi từ trong ra, họ chính là Tần Lâm và Trần Khả Nhi.
Sau khi hai người đi ra, Trương Hân và Hạ Minh lập tức hung ác tiến lên, mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tần Lâm! Trần Khả Nhi! Hai người có gan đi ra cơ à! Chuyện vừa nãy, mấy người định xin lỗi chúng tôi thế nào", Trương Hân hung hăn ép người.
Trần Khả Nhi nhíu mày: "Xin lỗi cô? Tại sao tôi phải xin lỗi cô? Cô tự làm loạn nên bị đuổi ra ngoài, liên quan gì đến tôi chứ?"
Trần Khả Nhi cạn lời, cô chỉ mất có ba trăm nghìn để mua nhà là nhờ có chủ tịch Hà.
Kết quả Trương Hân ghen tị quá, cũng muốn có cái giá ấy, không cho cô ta cái giá ấy cô ta liền làm loạn, sau đó bị đuổi ra ngoài, đúng là đáng đời!
Kết quả cô ta lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ấy và Tần Lâm, loại người này đúng thật kinh tởm.
Trương Hân lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, bớt nói nhiều đi, nếu như không có cô thì chúng tôi sẽ bị đuổi ra ngoài chắc? Chuyện này cô mà không xin lỗi tôi, thì hôm nay cô đừng hòng đi được!"
Nói xong, Trương Hân đứng cạnh mấy bảo vệ, bắt đầu tỏ vẻ cáo mượn oai hùm.
Hạ Minh lập tức ưỡn thẳng lưng, vừa nãy vừa bị vứt ra ngoài xong, mất hết sạch mặt mũi, bây giờ có người chống lưng, cuối cùng anh ta cũng có thể bắt nạt lại người đã bắt nạt anh ta rồi.
Hạ Minh nói với Tần Lâm.
"Tên họ Tần kia, anh nghĩ mình hung hăng lắm hả? Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào mới là hung hăng!"
"Bây giờ anh tự tát mình mười cái thì tôi sẽ suy sét đến việc bỏ qua cho anh, nếu không đợi đến khi tôi là người tát thì tôi không khách khí đâu!"
Tần Lâm nghe vậy liền cười khẩy!
"Đúng là không biết ai cho anh chỗ dũng khí này, bảo tôi tự tát mình mười cái á? Mượn đâu ra lá gan lớn thế?"
Hạ Minh cười khẩy: "Đương nhiên là bọn họ!"
Nói xong, Hạ Minh dứng trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, ôm cánh tay, mặt tỏ vẻ huênh hoang.
Bảo vệ Tiểu Trương nhìn thấy Tần Lâm đứng trước mặt, sắc mặt tái nhợt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, nghẹn nửa ngày mãi mới nói được một câu.
"Chủ...chủ tịch Tần!"
Đội trưởng đội bảo vệ nói một tiếng chủ tịch Tần khiến cho Hạ Minh và Trương Hân sững sờ.
Chủ tịch Tần? Chủ tịch Tần nào cơ?
Tần Lâm nhíu mày: "Anh quen tôi à?"
Mấy anh thanh niên đứng trước mắt trông khá lạ, cho dù có quen thì Tần Lâm cũng không nhớ nổi là ai.
Tiểu Trương đương nhiên quen Tần Lâm, anh là chủ tịch của công ty bọn họ, bọn không quen thì chắc mất việc lâu rồi.
Anh ta chỉ mới nhìn qua phong thái của chủ tịch Tần một lần đã không thể nào quên được.
Anh là người đứng đầu của công ty, thậm chí chức còn cao hơn phó chủ tịch Vương Nhị, cả tập đoàn Hiên Viên đều là của anh, hơn nữa ngày thường anh chả bao giờ đến.
Anh không đến cũng cùng nghĩa với việc anh cũng chẳng để tâm đến tập đoàn Hiên Viên lắm.
Một khi không để tâm thì tài sản của anh rõ ràng không chỉ có mỗi chút này.
Người có quyền thế này, một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé như Tiểu Trương sao dám đắc tội?
"Chủ tịch Tần, tôi là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Hiên Viên, tôi tên là Tiểu Trương, tôi đã từng gặp anh một lần!"
Tần Lâm gật đầu, lúc này mới nhận ra, hóa ra là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Hiên Viên, chẳng trách lại biết mình.
Có điều sau khi Tần Lâm biết thân phận của anh ta thì liền nhíu mày.
"Trong giờ đi làm, tại sao lại mặc thường phục xuất hiện ở đây?"
Tiểu Trương mím môi, không dám nói dối Tần Lâm, vội vàng nói ra sự thật.
"Là phó chủ tịch Hạ bảo tôi đến, con trai ông ta bị người ta bắt nạt ở đây nên bảo tôi đem mấy người qua giải quyết chút việc riêng!"
Tần Lâm nhíu mày, cũng không trách anh ta.
Anh ta chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ mà thôi, đây là mệnh lệnh của phó chủ tịch, sao anh ta dám từ chối chứ?
Tần Lâm nhìn Hạ Minh, cười khẩy.
"Có vẻ như, phó chủ tịch là bố anh nhỉ?"
Hạ Minh có hơi sững người, chưa rõ thân phận của Tần Lâm, lạnh lùng nói.
"Đúng là bố tôi, sao nào, anh dám ra vẻ với tôi, có tin tôi bảo bố tôi tìm người giết anh không?"
Tên Hạ Minh này đúng là một tên phú nhị đại não tàn, dám giương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai.
Tiểu Trương cạn lời, lạnh lùng nói.
"Đây là chủ tịch Tần của công ty! Chức còn cao hơn bố anh đấy!"
Tiểu Trương nói xong, Hạ Minh sững sờ.
"Không thể nào! Anh đừng chém gió nữa, bố tôi là phó chủ tịch, cao hơn chức của bố tôi chính là chủ tịch của công ty!"
"Anh đừng có nói với tôi, tên này chính là chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên đấy nhé?”
Tiểu Trương cạn lời, lười nói chuyện với loại mất não.
"Chủ tịch Tần, hay tôi giúp anh xử lý nhé?"
Tần Lâm nói: "Không cần, để tôi xử lý bố anh ta đã".
Nói xong, Tần Lâm lôi điện thoại ra, gọi vào số của Vương Nhị.
"Chủ tịch Tần, tôi là Vương Nhị đây!"
Bây giờ Vương Nhị có quyền nhất cả tập đoàn Hiên Viên, bởi vì cô ấy có thể nói chuyện trực tiếp với chủ tịch, mệnh lệnh của chủ tịch đều do Vương Nhị truyền xuống.
Vậy nên quyền sinh quyền sát nhiều quản lý cấp cao đều nằm trong tay Vương Nhị, dưới mệnh lệnh của cô ấy, có không ít quản lý cấp cao bị cách chức.
Vương Nhị bây giờ đã không còn là một cô gái bị người của bộ phận chất lượng bắt nạt khi xưa nữa, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ hô mưa gọi gió.
Tần Lâm nói: "Trong số phó chủ tịch, có mấy người họ Hạ?"
Vương Nhị nói: "Chỉ có một người tên Hạ Dũng".
"Ừm, Hạ Dũng này lạm dụng chức quyền, tự ý điều động bảo vệ của công ty đi đánh người cho con trai ông ta, người này bị đuổi việc".
"Vâng thưa chủ tịch Tần!"
Cúp máy xong, Vương Nhị cũng kinh hồn bạt vía.
Chủ tịch Tần ít khi gọi điện cho cô ấy, có điều mỗi lần đều là chuyện lớn.
Một phó chủ tịch bị cắt chức sẽ gây chấn động với cả công ty.
Có điều với chủ tịch Tần thì chỉ là chuyện thường như cơm bữa mà thôi.
Hạ Dũng lúc này đang ngồi trong văn phòng bảnh chọe, mơ tưởng về mấy tháng nữa có thể nắm được một hoặc hai phần trăm cổ phần của công ty, như vậy thì mỗi năm sẽ được chia cả triệu tiền lợi tức, lúc đó ông ta mới được coi là người có quyền thực sự.
-----------------------