Chương 608: Cút ra ngoài
Hai mươi tỷ!
Quy mô công ty lúc trước chỉ có giá thị trường cùng lắm là mười tỷ, bây giờ tăng gấp đôi, quy mô của công ty chắc chắn cũng sẽ tăng gấp đôi, quan trọng nhất là tổng giám đốc Chúc đáp ứng bọn họ sẽ giữ nguyên cổ phiếu của bọn họ, đây là lợi ích lớn nhất.
Thực ra tổng giám đốc Chúc hoàn toàn không cần làm vậy, bởi vì bọn họ bị phá sản rồi, tiền cũng bị Chúc Minh lấy hết rồi, dù không đưa đồng nào cũng không ai dám nói gì.
Nhưng Chúc Linh Linh vẫn cho bọn họ nhiều cổ phần như vậy, cổ đông có đến gần năm tỷ cổ phần, chuyện này khiến cho mọi người vô cùng kính nể cô ấy.
"Sau này tôi nhất định sẽ theo tổng giám đốc Chúc, có đánh chết cũng không đổi chỗ khác".
"Đúng vậy, tổng giám đốc Chúc vẫn đáng tin nhất!"
"Sau này công ty chúng ta tên là Y dược Văn Hòa à?"
Chúc Linh Linh gật đầu: "Sau này công ty sẽ đổi tên thành Y dược Văn Hòa, tôi là người đứng đầu, mấy người hãy nhớ kỹ, không được cho người ngoài vào".
Nói xong, Chúc Linh Linh nhìn Chúc Minh.
Người ngoài mà cô ấy nói là ai, đương nhiên rất rõ ràng, là tất cả người nhà họ Chúc.
Trước kia, công ty là của nhà họ Chúc, là doanh nghiệp gia đình, mọi người đều là lãnh đạo.
Nhưng hiện nay, công ty chỉ có một mình Chúc Linh Linh, không có liên quan gì với bất kỳ ai khác.
Chúc Minh đứng bên cạnh nhìn, trợn tròn mắt: "Chúc Linh Linh, cô đang diễn kịch với tôi à, cô lấy đâu ra một tên người nước ngoài đến lừa mọi người vậy?"
Chúc Linh Linh cười khẩy: "Chúc Minh, ông không có tư cách để đứng ở trong phòng họp, mời ông đi ra".
"Đúng, cút đi!"
Mấy người đàn ông liền lôi Chúc Minh ra ngoài, rồi tiện tay vứt xuống cầu thang.
Chúc Minh hét lớn: "Mấy người làm gì vậy, làm gì vậy, tôi là chủ tịch Chúc, mấy người điên à, dám ra tay với tôi"
Chúc Minh bị vứt ra ngoài xong, mọi người bắt đầu bận rộn đăng ký lại công ty Y dược Văn Hòa.
Hơn nữa trực tiếp đưa lên sàn.
Nhà họ Chúc vốn chưa từng đưa công ty lên sàn, bởi vì lo vấn đề tài chính, nhưng bây giờ không cần lo nữa, có sự giúp đỡ của Lão Bố Phùng nước Y, giá trị cổ phiếu của Y dược Văn Hòa luôn cao.
Chúc Minh về đến nhà, nhìn thấy bà cụ, sững sờ.
"Mẹ, mặt mẹ làm sao thế?"
Bà cụ trợn mắt nhìn ông ta: "Không sao cả, công ty thế nào rồi?"
Sắc mặt Chúc Minh cứng đờ, sau đó liền quỳ xuống: "Mẹ, con xin lỗi, công ty...phá sản rồi!"
Hai mắt bà cụ tối sầm, suýt nữa ngất đi.
"Con nói cái gì vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Chúc Minh kể qua một lần mọi chuyện, bà cụ càng nghe mặt càng đen.
"Con nhãi Chúc Linh Linh này lấy đâu ra nhiều mối quan hệ như vậy?"
"Không đúng! Không phải nó! Mà là Tần Lâm!"
Lúc này bà cụ mới phản ứng lại, những mối quan hệ và mấy biện pháp kia nhất định do Tần Lâm đưa cho cô ấy!
Chúc Minh nhíu mày: "Tần Lâm lợi hại đến vậy sao?"
Bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng: "Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa lớn, lúc trước nhà họ Tần mạnh như vậy, chúng ta đương nhiên không thể tưởng tượng nổi bọn họ có bao nhiêu mối quan hệ bí mật, tên họ Tần này chắc cũng giữ lại vài cái".
"Không được, công ty này là do mẹ thành lập, không thể để cho bọn họ ngồi không hưởng lộc được, đi cùng mẹ, mẹ không tin, người trong công ty sẽ nghe lời nó!"
Bà cụ không tin những nhân viên do chính tay bà đưa lên, làm việc cùng bà mấy chục năm, chỉ trong một thời gian ngắn có thể trở thành trợ thủ của Chúc Linh Linh.
Chúc Minh cũng không có cách nào, lái xe đưa bà cụ đến công ty, trong lòng vẫn có chút ảo tưởng, dù sao đây cũng là bà cụ, là người có quyền nhất trong nhà, chắc bọn họ sẽ nể mặt.
Đến cổng công ty, hai bảo vệ chặn bọn họ lại.
"Xin lỗi, xin hỏi có hẹn trước không?"
Chúc Minh trợn mắt: "Anh mù à! Ngay cả bà cụ cũng không nhận ra?!"
Bảo vệ đương nhiên nhận ra, anh ta nhận ra Chúc Minh, nhận ra cả bà cụ, nhưng lúc nãy Chúc Linh Linh vừa mở cuộc họp, không cho phép người không phận sự vào trong, đặc biệt là mấy người nhà họ Chúc, bọn họ và công ty đã không còn có quan hệ với nhau nữa rồi, họ chính là người không phận sự.
Bảo vệ nói: "Chủ tịch Chúc đã nói rồi, không có hẹn trước, người ngoài không được vào, mời hai vị đi về".
Bà cụ đỏ bừng mặt, tức điên người, tay nắm chặt quải trượng đến mức hơi trắng bệch.
"Chết tiệt! Ngay cả tôi cũng không cho vào á? Bảo Chúc Linh Linh cút ra đây gặp tôi!"
Nhìn thấy bà cụ nổi giận, anh ta do dự một chút nhưng vẫn gọi điện cho phòng làm việc của chủ tịch.
"Alo, chủ tịch Chúc phải không ạ, lão phu nhân đang đứng ngoài cửa muốn đi vào".
Chúc Linh Linh lạnh lùng nói: "Không có hẹn trước, không gặp, tôi đã nói rồi, người không phận sự không được phép đi vào".
"Vâng thưa chủ tịch Chúc!"
Có được câu trả lời của chủ tịch Chúc, bảo vệ đương nhiên cứng hẳn, đổi sang dáng vẻ lạnh lùng nói.
"Chủ tịch Chúc đã nói rồi, người không phận sự không được vào, mời hai vị rời đi!"
Sắc mặt bà cụ vô cùng khó coi, thở sâu cố gắng làm dịu cơn tức giận.
"Chết tiệt, chết tiệt!"
Bà cụ cầm điện thoại lên, gọi cho mấy trợ thủ đắc lực của mình.
"Tiểu Vương! Bây giờ tôi đang ở dưới công ty, bọn họ không cho tôi vào, cậu xuống đón tôi đi!"
"Lão phu nhân, xin lỗi bà, không phải tôi không muốn đón bà mà vì công ty đã không còn liên quan đến mấy người nữa, mấy người nên về đi".
"Cái gì! Đây là công ty của tôi, sao không có liên quan đến tôi nữa?! Cậu nói vớ vẩn gì vậy!"
"Ha ha, lão phu nhân, bà còn chưa hiểu à? Y dược Chúc Thị của mấy người phá sản rồi, cả công ty bị ngân hàng cưỡng chế thu hồi, bây giờ Chúc Linh Linh với chúng tôi đã thành lập công ty mới, được rồi, không nói nữa, tôi phải làm việc đã".
Nói xong liền cúp máy.
Bà cụ đứng đó trợn tròn mắt.
Không thể nào ngờ, trợ thủ đắc lực của bà, người mà bà một tay nâng đỡ lại đối xử với bà như vậy.
Bà cụ đứng ở cổng, đứng tròn nửa tiếng đồng hồ.
Nhân viên bên trong vẫn ăn cơm, làm việc, bận rộn, đi đi vào vào như bình thường.
Nhìn thấy hai người bọn họ thì cứ như thấy vật xui xẻo vậy, coi như không thấy, cho dù lúc trước bọn họ có đích thân nâng đỡ mình đi chăng nữa thì cũng không đếm xỉa đến.
Loại cảm giác này khiến bà cụ lòng xám như tro, công ty này thực sự không còn quan hệ gì với bà nữa sao?
Y dược Chúc Thị tàn đời rồi.
Sau này ở Đông Hải không còn Y dược Chúc Thị nữa, mà thay vào đó là Y dược Văn Hòa thuộc về Chúc Linh Linh.
...
Bên Chúc Linh Linh đã xử lý xong, Tần Lâm đến phố Đông y, lúc này phố Đông y đang bị một đám người vây lại, không ai ra vào được, cơ thể Tần Lâm linh hoạt, chen vào trong nhìn thấy Trịnh Bình Long cầm một cây đoản côn, đang bảo vệ Diệp Vãn Nhi và Khổng Phàm Lâm.
Ba người đứng trước cửa y quán Hiên Viên, bên trong bị đập nát như tương.
-----------------------