Chương 1214: Rốt cuộc ông về phe ai?
Lúc này, không chỉ Lưu Sẹo mà ngay cả Tiêu Thần và Doãn Chấn Phong cũng tái mét mặt, tên Tần Lâm này có thể gọi một người máu mặt đến thế đến sao? Ngay cả Lưu Sẹo cũng phải ngoan ngoãn!
Chờ chút! Hắn vừa bảo là ông chủ Đồng? Chẳng nhẽ là trùm tỉnh An Tây sao, Đồng Phương Châu được mọi người mệnh danh là Đồng Vô Địch sao?
Tiêu Thần toát hết mồ hôi, suýt nữa ngã xuống đất, nếu người này thực sự là Đồng Phương Châu thì hôm nay mình chết chắc rồi.
Lúc này, Doãn Thu Ca cũng không ngờ, sư phụ lợi hại đến vậy? Gọi được ông trùm tỉnh An Tây đến, cái tên ông chủ Đồng này, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng biết, Lưu Sẹo ở trước mặt Đồng Phương Châu cũng chỉ như một thằng nhãi nghịch đất thôi, chẳng là cái thá gì cả.
Sư phụ ngầu quá!
Doãn Thu Ca tôn sùng nhìn Tần Lâm, khuôn mặt đẹp trai, ung dung không sợ, tất cả mọi người đều cúi đầu trước anh, đây mới là ông trùm thật sự!
Kẻ mạnh vĩnh viễn không sợ bất kỳ ai, cho dù Lưu Sẹo có đem đến cả trăm người, Tần Lâm vẫn bất động hiên ngang, hóa ra anh đã chuẩn bị trước rồi, lúc này, ngay cả Đồng Vô Địch cũng phải cẩn thận trước mặt sư phụ.
Doãn Chấn Tử cũng sững sờ, trước giờ ông không thể nào ngờ Tần đại sư lại có chiêu này? Bọn họ vốn cho rằng Tần đại sư chỉ là một bác sĩ trói gà không chặt? Có vẻ như Đồng Phương Châu đúng thật nể mặt Tần đại sư, lần này đám người kia gặp phải người khó chơi rồi.
Doãn Chấn Tử cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như mắt mình không hoa, Thu Ca quả thật không nhìn nhầm người.
Đồng Phương Châu trầm giọng nói.
"Tần đại sư nói đùa rồi, ai dám động một ngón tay vào cậu, tôi nhất định khiến hắn chết không chỗ chôn thây".
Khóe miệng Tiêu Thần khô không khốc, lúc này, ông ta vô cùng bối rối, sân trước bị bao vây thế này, cho dù là một lỗ chó cũng không có, ông ta không trốn vào đâu được.
"Ông chủ Đồng, chuyện này em không biết gì ạ, Tần đại sư là khách quý của anh, em đâu dám bất kính với cậu ấy đâu, đây đều tại Tiêu Thần. Tên này muốn đối phó với Tần đại sư, ông chủ Đồng, anh nhất định phải dạy cho hắn một bài học, nếu không anh cứ sai bảo, em sẽ ra tay, xem xem em xử chết hẳn".
Lưu Sẹo nghiến răng nghiến lợi nói, trợn mắt nhìn Tiêu Thần, lúc này để bảo vệ bản thân, Lưu Sẹo chẳng quan tâm nhiều nữa, Tiêu Thần bảo mình đến, nhưng để giữ mạng, hắn chỉ có thể xoay họng súng, nhắm vào Tiêu Thần.
Tiêu Thần run lẩy bẩy.
"Anh Sẹo, anh... sao anh có thể làm vậy?"
Bị Đồng Phương Châu cùng Lưu Sẹo nhằm vào, cả trăm người đang nhìn chằm chằm ông ta, lúc này nhất cử nhất động của Tiêu Thần đều bị người ta quan sát.
Bây giờ Tiêu Thần khổ tâm kinh khủng, đều tại Tiêu Vân Phi táng gia bại sản này gây ra, nếu không vì nó, sao mình lại bị động như vậy chứ.
Lưu Sẹo là cái loại không nghĩa khí, dám lấy ông ta ra để khai đao.
Lưu Sẹo tức giận mắng, mày đừng kéo tao xuống bùn cùng.
"Mẹ kiếp, ai là anh em với mày, mày đừng có không biết xấu hổ, tao không anh em gì với mày hết, Tần đại sư là người như thế nào mà mày dám động vào?"
Đồng Phương Châu hỏi nhỏ.
"Tần đại sư, cậu xem nên xử lý thế nào?"
Tần Lâm cười nhìn Lưu Sẹo.
"Vừa nãy chẳng phải ông còn giáo huấn tôi sao? Bây giờ rốt cuộc về phe ai đây?"
Lưu Sẹo mặt mày cứng đờ, cười gượng.
"Tần đại sư nói đùa rồi, chuyện giữa chúng ta chẳng qua là hiểu lầm thôi, vì tôi không biết, nếu cậu nói mình quen ông chủ Đồng từ trước thì hà tất phải vậy? Cậu nói có đúng không, chỉ cần một cuộc điện thoại của ông chủ Đồng là mọi việc đều được giải quyết".
Tần Lâm bất lực nói.
"Ừ, ý ông là đều tại tôi hửm, tôi không bảo với ông là lỗi của tôi hửm?"
Lưu Sẹo tái mét mặt, sợ muốn khóc, khóe miệng giật một cái, có vẻ như Tần đại sư không định bỏ qua cho hắn.
"Không không không, Tần đại sư, cậu nhầm rồi, là tôi sai, tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, mong cậu bỏ qua cho".
"Ông hỏi ông chủ Đồng đi, dù sao ông chủ Đồng cũng đến rồi, tôi cũng không muốn nói nữa".
Tần Lâm ung dung mà nói, Đồng Phương Châu nhất định biết trái phải, nhiều năm làm trùm tỉnh An Tây như vậy, không cần Tần Lâm nói, ông ta cũng sẽ xử lý thỏa đáng.
"Ông chủ Đồng, em sai rồi, Tần đại sư và anh có thể tha cho em không, em biết lỗi của mình rồi".
Lưu Sẹo khổ sở, Tiêu Thần không biết sự việc lại nghiêm trọng đến thế, ông chủ Đồng vừa ra tay, chẳng có ai có thể chạy thoát.
"Ông chủ Đồng, tôi xin rút lui, tôi xin lỗi Tần đại sư, chúng tôi không liên hôn với nhà họ Doãn nữa".
Lúc này cho dù Tiêu Thần có ngu đến đâu cũng biết ông chủ Đồng là trùm của hắc bạch lưỡng đạo, trùm của tỉnh An Tây, tài sản vô số, cho dù trên thương trường hay ở trên giang hồ, ông chủ Đồng cũng có thể xử ông ta dễ như bóp chết con kiến.
Tần Lâm, sao cậu ta quen được ông chủ Đồng vậy?
"Giờ muốn rút lui hở? Anh không thấy muộn rồi hả?"
Đồng Vô Địch cười khẩy nói, Tần đại sư ồ ạt huy động nhân lực gọi ông ta đến đâu chỉ để diễu võ giương oai, Đồng Phương Châu nhất định phải thể hiện thái độ, để Tần đại sư xem.
Bây giờ có cả trăm người ở đây, đứng đầy sân nhà họ Doãn, ai lại không sợ chứ? Ai mà không hoảng chứ?
Tiêu Thần giờ hối hận xanh ruột rồi, nhưng trên đời này đâu có thuốc chữa hối hận, nhà họ Doãn bé nhỏ vậy mà có thể điều động hoàng đế của tỉnh An Tây đến, điều này không ai ngờ nổi?
Đồng Phương Châu trầm giọng nói
"Người đâu, mau đánh gãy tay chân người nhà họ Tiêu, rồi vứt ra ngoài".
Mặt Tiêu Thần trắng ngắt không còn giọt máu nào, run rẩy nói.
"Đừng, Tần đại sư, tôi sai rồi, đừng mà!"
"Bố, cứu con, bố, cứu con, cứu con..."
Tiêu Vân Phi tuyệt vọng, Tứ đại Kim Cương vừa phất tay, mấy người đứng sau nháy mắt xông đến ấn Tiêu Thần và Tiêu Vân Phi xuống đất.
Hai tên cơ bắp mặc đồ đen, tay cầm côn, đập từng phát lên người họ.
"Rắc..."
"Rắc..."
Từng tiếng xương gãy giòn tan vang lên, khiến ai ở đây cũng phải xuýt xoa, mặt mày nghiêm trọng, không dám phát ra âm thanh gì.
"Á...."
"Đừng..."
Tiêu Vân Phi và Tiêu Thần run rẩy, nhưng hai tay hai chân đã bị côn sắt đập gãy rồi, mà còn gãy vụn ra, từng mảnh xương vụn đâm vào da thịt, hai người còn không có sức để kêu rên, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phổi khiến bọn họ ngất đi, nhưng lại bị đau mà tỉnh dậy.
Người nhà họ Doãn run rẩy, Doãn Chấn Phong nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiếp theo là đến lượt họ sao?
Tần Lâm nhất định không bỏ qua cho họ đâu, thế thì phải làm thế nào đây? Mình phải làm thế nào đây?
"Ông chủ Đồng, tôi xin rút lui, tôi xin lỗi Tần đại sư, chúng tôi không liên hôn với nhà họ Doãn nữa".
Lúc này cho dù Tiêu Thần có ngu đến đâu cũng biết ông chủ Đồng là trùm của hắc bạch lưỡng đạo, trùm của tỉnh An Tây, tài sản vô số, cho dù trên thương trường hay ở trên giang hồ, ông chủ Đồng cũng có thể xử ông ta dễ như bóp chết con kiến.
Tần Lâm, sao cậu ta quen được ông chủ Đồng vậy?
"Giờ muốn rút lui hở? Anh không thấy muộn rồi hả?"
Đồng Vô Địch cười khẩy nói, Tần đại sư ồ ạt huy động nhân lực gọi ông ta đến đâu chỉ để diễu võ giương oai, Đồng Phương Châu nhất định phải thể hiện thái độ, để Tần đại sư xem.
Bây giờ có cả trăm người ở đây, đứng đầy sân nhà họ Doãn, ai lại không sợ chứ? Ai mà không hoảng chứ?
Tiêu Thần giờ hối hận xanh ruột rồi, nhưng trên đời này đâu có thuốc chữa hối hận, nhà họ Doãn bé nhỏ vậy mà có thể điều động hoàng đế của tỉnh An Tây đến, điều này không ai ngờ nổi?
Đồng Phương Châu trầm giọng nói
"Người đâu, mau đánh gãy tay chân người nhà họ Tiêu, rồi vứt ra ngoài".
Mặt Tiêu Thần trắng ngắt không còn giọt máu nào, run rẩy nói.
"Đừng, Tần đại sư, tôi sai rồi, đừng mà!"
"Bố, cứu con, bố, cứu con, cứu con..."
Tiêu Vân Phi tuyệt vọng, Tứ đại Kim Cương vừa phất tay, mấy người đứng sau nháy mắt xông đến ấn Tiêu Thần và Tiêu Vân Phi xuống đất.
Hai tên cơ bắp mặc đồ đen, tay cầm côn, đập từng phát lên người họ.
"Rắc..."
"Rắc..."
Từng tiếng xương gãy giòn tan vang lên, khiến ai ở đây cũng phải xuýt xoa, mặt mày nghiêm trọng, không dám phát ra âm thanh gì.
"Á...."
"Đừng..."
Tiêu Vân Phi và Tiêu Thần run rẩy, nhưng hai tay hai chân đã bị côn sắt đập gãy rồi, mà còn gãy vụn ra, từng mảnh xương vụn đâm vào da thịt, hai người còn không có sức để kêu rên, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phổi khiến bọn họ ngất đi, nhưng lại bị đau mà tỉnh dậy.
Người nhà họ Doãn run rẩy, Doãn Chấn Phong nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiếp theo là đến lượt họ sao?
Tần Lâm nhất định không bỏ qua cho họ đâu, thế thì phải làm thế nào đây? Mình phải làm thế nào đây?
Doãn Chấn Phong nhìn Doãn Chấn Tử, cầu xin chú ba Doãn Chấn Tử cứu mình, nhưng Doãn Chấn Tử tỏ ra không nghe, mặc kệ sống chết của ông ta.
Lúc này những người Tiêu Thần đem đến như đám chuột vậy, trốn chui trốn lủi trong góc, không ai dám nói gì? Bọn họ sợ mình sẽ rơi vào tình cảnh của cha con Tiêu Thần.
Doãn Thu Ca không nói gì, cô biết những người này đáng đời, nhưng dù sao cũng là con gái, dễ mềm lòng, có điều sư phụ làm như thế vẫn đúng, nếu như bọn họ không có hậu phương là Đồng Phương Châu thì người đen đủi là họ, người nằm bò trên đất kêu rên có thể là sư phụ.
Người đáng thương ắt có điểm đáng hận.
"Bây giờ đến lượt ai đây?"
Câu này của Đồng Phương Châu khiến Lưu Sẹo toát mồ hôi hột, bây giờ Đồng Phương Châu có bắt hắn ăn cứt hắn cũng chịu.
"Lưu Sẹo, cậu nói xem, chuyện này cậu không biết, cũng không có tội, nhưng cậu nợ Tần đại sư một lần. Đúng không?"
Đồng Phương Châu nhìn Lưu Sẹo, Lưu Sẹo nghiến răng, gật đầu.
Lúc này, hắn lấy ra một con dao găm, dưới ánh mặt của mọi người, đặt tay lên bàn, chặt ngón cái của mình, máu me be bét, khiến người ta nhìn mà giật mình!
-----------------------