Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1263: Thiếu nữ hồi xuân

“Tất cả mau tránh ra để Tần đại sư xem thử!”

Trác Y Nhiên trầm giọng nói.

“Tần đại sư, cậu còn biết khám bệnh à?”

Hàn Thâm sững ra, ông hoàn toàn không dám tin, Tần đại sư đã lợi hại như vậy rồi mà vẫn biết khám bệnh sao? Chẳng phải là bách khoa toàn thư à?

Tần Lâm gật đầu, sau đó bước đến chỗ Tạ Hồng Mai.

Tần Lâm rút châm bạc ra, lần lượt đâm vào ấn đường và đỉnh đầu của Tạ Hồng Mai, lúc này mới coi như có thể giữ lại chút mạch sống cho cô.

“Có mạch lại rồi! Có rồi có rồi!”

Trác Y Nhiên vô cùng kinh ngạc nói.

Tất cả mọi người đều vui mừng nhưng không đầy ngơ ngác, Tần đại sư lợi hại thật đấy.

“Vết thương của cô ấy quá sâu và mất quá nhiều máu, phải khâu lại càng sớm càng tốt, đàn ông các người mau đi đi, để hai cô gái ở lại đây giúp tôi khâu vết thương là được, sau khi cầm máu thì nhanh chóng về thủ đô, bây giờ cô ấy không thể chịu nổi giày vò đâu”.

Tần Lâm nói.

“Liêu Thừa Chí, anh dẫn người về thủ đô trước đi, để lại lương khô đồ đạc và một nửa đội biệt kích Phi Hoàng ở đây, một nửa người mới của đội biệt kích Giao Long cũng thế, số còn lại cùng nhau về đi”.

Hàn Thâm nói.

“Tôi muốn ở lại! Bây giờ Hồng Mai vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm, tôi không thể đi được!”

Liêu Thừa Chí nghiến răng nói.

“Đây là mệnh lệnh, anh là người chỉ huy, không thể yêu đương nhắng nhít ở đây được! Đợi sau khi Tần đại sư chữa trị cho Tạ Hồng Mai xong thì chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhanh nhất có thể”.

Hàn Thâm nhìn chằm chằm vào Liêu Thừa Chí rồi nói.

Tuy Liêu Thừa Chí không cam tâm, nhưng ông ta vẫn dẫn người rời đi, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Tạ Hồng Mai.

Sau đó, Tần Lâm liền cắt quần áo của Tạ Hồng Mai để khâu lại vết thương, tiếp đó mới đưa cô trở về thủ đô.

Ngay lúc này, cho dù có là đội biệt kích Giao Long hay đội biệt kích Phi Hoàng, khi nào bọn họ biết được đội trưởng Tạ không sao nữa thì mới chịu rời đi.

Nằm trên giường, Tạ Hồng Mai khó khăn mở mắt ra, lúc này chỉ có mỗi Trác Y Nhiên đang ở cạnh.

“Chị Hồng Mai, chị tỉnh rồi sao?”

Trác Y Nhiên vui mừng nói.

“Tần Lâm đó cứu chị sao?”

Tạ Hồng Mai hỏi.

“Đúng vậy, Tần đại sư đã tự tay khâu lại vết thương cho chị, nếu không thì chị đã chết vì mất máu trước khi về được thủ đô rồi”.

Trác Y Nhiên nói một cách thẳng thắn.

“Cái gì, em nói là cậu ấy khâu toàn bộ vết thương cho chị à?”

Tạ Hồng Mai cau mày, sắc mặt tái mét, ngay cả vết thương ở ngực và mông cũng là do Tần Lâm khâu cho mình hay sao? Đúng là xấu hổ chết đi được.

Sắc mặt Tạ Hồng Mai hơi sầm xuống, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù gì thì gạo cũng đã thành cơm rồi, hoàn toàn không thể cứu vãn.

“Bây giờ cậu ấy ở đâu?”

Tạ Hồng Mai bèn hỏi.

“Cậu ấy đã đi rồi, Tần đại sư chỉ là người mà em mời tới để huấn luyện đội biệt kích Giao Long mà thôi”.

Trác Y Nhiên nói với vẻ tiếc nuối.

“Xem ra đúng là em không nỡ rồi, chẳng lẽ Tần đại sư là người trong lòng của em à?”

“Chị Hồng Mai, chị đừng trêu em nữa, em là người như thế nào chị còn không rõ sao? Em thấy chị mới là thiếu nữ hồi xuân đó, vừa nhắc đến Tần đại sư là đã đứng ngồi không yên rồi, người ta đã chữa khỏi bệnh cho chị rồi, lẽ nào chị còn muốn lấy thân báo đáp hay sao?”

Trác Y Nhiên cười đầy ẩn ý.

“Chắc là em muốn bị ăn đòn rồi đúng không!”

Sắc mặt Tạ Hồng Mai ửng đỏ vì phẫn nộ.

.......

Phủ Tần.

Ngay khi Tần Lâm quay về thêm lần nữa, trong lòng anh vẫn không khỏi do dự, mẹ, cái tên thì quen thuộc nhưng gương mặt lại xa lạ, có quan hệ máu mủ nhưng lại không có tình cảm ruột thịt.

Nhưng vì bà ấy đã bị thương nên Tần Lâm mới quay lại đây.

Quay trở lại điểm xuất phát ban đầu, đây la nơi mình sinh ra, cái gì đến sẽ phải đến, còn thứ không đến ắt sẽ rời đi.

“Tần thiếu gia, cuối cùng cậu đã trở về rồi. Tiểu thư... không xong rồi!”

Vệ Long dường như đã biết trước chuyện Tần Lâm sẽ đến nên đã đi đến cửa để đón tiếp anh.

Khoảnh khắc đó, trái tim của Tần Lâm thoáng run lên!

“Tại sao lại như vậy được? Tại sao tình trạng củ bà ấy lại xấu đi nhanh như vậy chứ?”

Tần Lâm cau mày, anh vội vàng đi theo Vệ Long đến phòng của Tiêu Nghiên.

Trên giường, một người phụ nữ xinh đẹp sắc mặt đã trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào, cứ như một ngọn đèn cạn dầu vậy, xem ra tình trạng của bà ấy còn nặng hơn lúc Tần Lâm đến trước kia.

Hơn nữa, Tần Lâm cũng không thể ngờ tình trạng của bà lại xấu đi nhanh đến vậy.

Mặc dù Tiêu Nghiên cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Tần Lâm thì bà vẫn nở nụ cười, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng không nói nên lời.

Bà vốn nghĩ rằng Tần Lâm sẽ không đến thăm mình nữa.



“Tại sao bà lại như vậy? Không biết cẩn thận hơn cho cơ thể của mình à?”

Sắc mặt Tần Lâm sa sầm xuống, trách cứ nói.

Còn hơn cả đau lòng, nếu không phải ngày hôm đó anh tức giận bỏ đi thì có lẽ bà ấy đã không bệnh nặng như vậy, nghĩ đến đây thì Tần Lâm không khỏi tự trách bản thân, nhưng trong cuối cùng cũng là do bà ấy không chịu thương thân mình.

Tần Lâm nhìn thấy trong mắt bà ấy là sự xem thường cái chết, đối với bà ấy mà nói thì cái chết không có gì ghê gớm cả.

“Con còn quan tâm đến mẹ sao, mẹ rất vui”.

Tiêu Nghiên thấp giọng nói.

"Có một điều mẹ vẫn luôn muốn nói với con, cho dù không nói ra thì mẹ cũng sẽ viết cho con, sẽ để dì hai đưa tận tay cho con, đây cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của mẹ”.

Tiêu Nghiên khẽ mỉm cười, bà không muốn con trai nhìn thấy cảnh tượng đau khổ và tuyệt vọng của bản thân.

Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ? Nhưng hơn hai mươi năm qua, bà đã phải chịu đựng quá nhiều áp lực và tủi nhục, bà không còn muốn chịu đựng thêm nữa, kể cả khi tìm lại được con trai, cơ thể bà cũng không còn cho phép nữa.

“Đừng nói nữa, tôi sẽ chữa trị cho bà, tình trạng của bà không phải là không chữa được”.

Tần Lâm nhíu mày nói.

“Không, mẹ nhất định phải nói, nếu không thì mẹ sẽ chết không nhắm mắt mất. Nghe mẹ nói đã, Tiểu Lâm”.

Tiêu Nghiên kiên trì nói.

Sắc mặt Tần Lâm sa sầm xuống, nhưng cũng không thể cản bà ấy lại được.

“Con có biết bố con là người thế nào không?”

Tiêu Nghiên hỏi.

Trong lòng Tần Lâm có hơi rung động, tuy rằng anh cảm thấy hơi sốc, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Bố, bố ruột của mình rốt cuộc là ai? Lại là người như thế nào?

"Ông ấy là một người rất mạnh mẽ, ông ấy là niềm tự hào của toàn bộ Hoa Hạ và là người duy nhất ở phương Đông, nhưng bố của con đã đắc tội với một người không nên đắc tội, sau đó hắn đã hủy hoại cuộc đời ông ấy, đó là lý do tại sao ông ấy bị nhốt lại, còn nhà họ Tần của chúng ta lại bị liên lụy”.

"Năm đó, ông ấy vô cùng đẹp trai và hào hoa, còn mẹ cũng kiêu ngạo như thế, nhưng trước mặt ông ấy, rốt cuộc mẹ vẫn là người yếu thế, ông ấy thắng tất cả mọi người, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người ta say mê rồi. Cho đến tận hôm nay thì mẹ vẫn chưa bao giờ hối hận, bởi vì bố con là một người rất vĩ đại, cho dù ông ấy có lỗi với mẹ con chúng ta thì ông ấy vẫn là ngôi sao sáng nhất Hoa Hạ, cuộc sống của ông ấy đầy vinh quang, nhưng không chỉ cho riêng mình”.

Còn hơn cả đau lòng, nếu không phải ngày hôm đó anh tức giận bỏ đi thì có lẽ bà ấy đã không bệnh nặng như vậy, nghĩ đến đây thì Tần Lâm không khỏi tự trách bản thân, nhưng trong cuối cùng cũng là do bà ấy không chịu thương thân mình.

Tần Lâm nhìn thấy trong mắt bà ấy là sự xem thường cái chết, đối với bà ấy mà nói thì cái chết không có gì ghê gớm cả.

“Con còn quan tâm đến mẹ sao, mẹ rất vui”.

Tiêu Nghiên thấp giọng nói.

"Có một điều mẹ vẫn luôn muốn nói với con, cho dù không nói ra thì mẹ cũng sẽ viết cho con, sẽ để dì hai đưa tận tay cho con, đây cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của mẹ”.

Tiêu Nghiên khẽ mỉm cười, bà không muốn con trai nhìn thấy cảnh tượng đau khổ và tuyệt vọng của bản thân.

Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ? Nhưng hơn hai mươi năm qua, bà đã phải chịu đựng quá nhiều áp lực và tủi nhục, bà không còn muốn chịu đựng thêm nữa, kể cả khi tìm lại được con trai, cơ thể bà cũng không còn cho phép nữa.

“Đừng nói nữa, tôi sẽ chữa trị cho bà, tình trạng của bà không phải là không chữa được”.

Tần Lâm nhíu mày nói.

“Không, mẹ nhất định phải nói, nếu không thì mẹ sẽ chết không nhắm mắt mất. Nghe mẹ nói đã, Tiểu Lâm”.

Tiêu Nghiên kiên trì nói.

Sắc mặt Tần Lâm sa sầm xuống, nhưng cũng không thể cản bà ấy lại được.

“Con có biết bố con là người thế nào không?”

Tiêu Nghiên hỏi.

Trong lòng Tần Lâm có hơi rung động, tuy rằng anh cảm thấy hơi sốc, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Bố, bố ruột của mình rốt cuộc là ai? Lại là người như thế nào?

"Ông ấy là một người rất mạnh mẽ, ông ấy là niềm tự hào của toàn bộ Hoa Hạ và là người duy nhất ở phương Đông, nhưng bố của con đã đắc tội với một người không nên đắc tội, sau đó hắn đã hủy hoại cuộc đời ông ấy, đó là lý do tại sao ông ấy bị nhốt lại, còn nhà họ Tần của chúng ta lại bị liên lụy”.

"Năm đó, ông ấy vô cùng đẹp trai và hào hoa, còn mẹ cũng kiêu ngạo như thế, nhưng trước mặt ông ấy, rốt cuộc mẹ vẫn là người yếu thế, ông ấy thắng tất cả mọi người, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người ta say mê rồi. Cho đến tận hôm nay thì mẹ vẫn chưa bao giờ hối hận, bởi vì bố con là một người rất vĩ đại, cho dù ông ấy có lỗi với mẹ con chúng ta thì ông ấy vẫn là ngôi sao sáng nhất Hoa Hạ, cuộc sống của ông ấy đầy vinh quang, nhưng không chỉ cho riêng mình”.

Tiêu Nghiên nói với vẻ ngưỡng mộ, cứ mỗi khi nhắc đến bố của Tần Lâm thì khuôn mặt của bà lại ánh lên vẻ tự hào.

"Vậy thì sao? Ngay cả người phụ nữ mình yêu và đứa con trai duy nhất còn không thể bảo vệ nổi, vậy thì ông ấy có thể làm gì chứ?"

Tần Lâm giễu cợt nói, cảm xúc phức tạp ánh lên trong mắt anh.

"Đem miếng ngọc bội này đi tìm ông ấy, năm đó ông ấy đã để lại cho mẹ”.

Tiêu Nghiên lấy từ trên tay ra một miếng ngọc bội hình con thú mà bà không biết nó là gì, nhưng vô cùng tinh xảo và sáng lấp lánh, sau đó đưa cho Tần Lâm!

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK