Chương 1226: Bà muốn chết cũng không chết nổi đâu
Âu Dương Diễm Diễm chống eo nói với dáng vẻ đương nhiên.
Chúc Linh Linh tức đến nỗi hai vai run rẩy, nước mắt chảy dòng.
Bắt nạt người quá đáng!
Cô chưa bao giờ bị đối xử bất công như vậy, cho dù là ban đầu, bà nội cũng không có quá đáng như thế, nhưng lần này thật sự khiến cô nhìn thấy cái gọi là nhân tình lạnh lẽo.
Trong lòng bà nội, cô như một người giúp việc, chết cũng được mà không chết cũng chẳng sao, trong mắt bà nội chỉ có bác cả, cho dù cô có cố gắng hơn nữa, có hy sinh nhiều hơn nữa vì nhà họ Chúc thì đều là điều hiển nhiên, ngược lại, là cô nợ bác cả, bác cả đối xử với cô như thế đều là có lý do, có nỗi khổ riêng.
Chúc Linh Linh phát hiện ra một đạo lý là dù cô nói gì hay làm gì thì cũng đều sai cả, trong mắt bà nội, Chúc Minh luôn luôn đúng, cho dù sai cũng sẽ bao che cho ông ta.
Hiện giờ bản thân cô từ người bị hại biến thành kẻ vô lý đùng đùng, tất cả là từ lời nói một mặt của bà nội.
Chúc Linh Linh cảm thấy vô cùng ấm ức không thể nói ra, hiện giờ bị bà nội mình sỉ nhục như vậy đã hoàn toàn bóp chết chỉ số IQ của cô.
Con người sao lại vô liêm sỉ đến mức độ này chứ?
Chúc Linh Linh vốn tưởng rằng bà nội sẽ giúp cô lấy lại công bằng, thậm chí còn mắng nhiếc bác cả một trận, khiến ông ta tự suy ngẫm lại bản thân, tước đoạt quyền của ông ta, còn bắt ông ta quỳ xuống xin lỗi, giờ xem ra bản thân cô đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Chúc Tiểu Nguyệt, Chúc Minh không biết xấu hổ, bà nội càng vô liêm sỉ hơn.
“Bà nội, cháu biết cháu nói gì cũng vô ích, bởi vì bà đã quyết tâm bảo vệ bác cả đến cùng, cháu hy vọng lương tâm của bà sẽ không bị lên án”.
Chúc Linh Linh trầm giọng nói.
“Chúc Linh Linh, ý cháu là gì, cháu đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Hiện giờ mặc dù quyền quản lý tập đoàn Văn Hòa trong tay cháu, nhưng cháu vẫn là cháu gái nhà họ Chúc, cháu muốn lật trời chắc? Có bản lĩnh thì đánh chết bà già này đi, nào, đánh đi! Bà già này chả thèm quan tâm gì hết, cô đánh chết tôi đi. Tôi xem lương tâm ai mới bị khiển trách.
Âu Dương Diễm Diễm nghểnh cổ lên nói, hai mắt lóe sáng hung hãn, làm cho Chúc Linh Linh không nói nên lời.
Chúc Minh cười thầm, đúng là mẹ ruột của mình, gừng càng già càng cay, trước mặt mẹ, cho dù Chúc Linh Linh có mạnh mẽ cỡ nào cũng vô ích. May mà bồ nhí kiêm bảo mẫu Tiểu Lưu của ông ta kịp thời thông báo với mẹ, nếu không hôm nay ông ta không biết nên xử lý ra sao.
Chúc Minh nhướng mày, nhìn Tiểu Lưu với ánh mắt khen ngợi.
Tần Lâm chế giễu trong lòng, bà Âu Dương Diễm Diễm này đúng là không biết tốt xấu, đổi trắng thay đen không nói, còn ép Chúc Linh Linh đến đường cùng. Vốn dĩ bọn họ đến đây để hỏi tội, nhưng hiện giờ lại bị phản kích, bà già này đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Nhưng Tần Lâm mới không mắc bẫy bà ta, các người có thể khống chế Chúc Linh Linh, nhưng còn lâu mới quản được anh.
“Bốp, bốp, bốp”.
Tần Lâm bỗng nhiên vung tay tát mạnh vào mặt Âu Dương Diễm Diễm, Âu Dương Diễm Diễm bị tát túi bụi, mặt mũi quay cuồng.
“Bà đã yêu cầu đặc biệt như thế, thì tôi chắc chắc phải thỏa mãn bà rồi. Nhìn cái gì mà nhìn, thấy chưa đủ mạnh à?”
Tần Lâm cười nói.
Âu Dương Diễm Diễm bị Tần Lâm đánh đến mức toàn thân run lẩy bẩy, Chúc Minh cũng không dám nói lời nào, cảm giác bị đánh khi nãy vẫn còn y nguyên trong đầu, nếu Chúc Minh dám nói, Tần Lâm chắc chắn sẽ tẩn ông ta lần nữa.
“Bà già kia? Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là bà bảo tôi đánh mà? Cũng đâu có đánh chết, có gì ghê gớm chứ, cũng đâu có bị làm sao. Xin lỗi, tôi ra tay hơi mạnh, ha ha ha. Bà già, bà yên tâm, tôi ra tay có chừng mực, không đánh chết bà được đâu”.
Tần Lâm nói với bộ dạng lười biếng.
Ngay cả Chúc Linh Linh cũng sững sờ, cái tát này của Tần Lâm quả thật sảng khoái quá! Âu Dương Diễm Diễm tức giận trợn mắt, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Cậu câu cậu... cậu muốn tôi tức chết à.... Chúc Linh Linh, cái đứa cháu khốn nạn này, phụt...”
Âu Dương Diễm Diễm bị tát sưng tím mặt mũi, và quan trọng hơn cả, là tức đến mức lập tức lăn đùng ra hôn mê.
Tần Lâm nhanh chóng nhấn vào huyệt nhân trung của bà ta.
Âu Dương Diễm Diễm khó khăn mở mắt, thấy Tần Lâm đang nhìn chằm chằm thì sợ chết khiếp.
“Bà già, bà yên tâm, tôi là thần y, có tôi ở đây, bà muốn chết cũng không nổi đâu”.
Thao tác của Tần Lâm bỗng nhiên trở nên mạnh bạo, khiến bà ta muốn chết cũng không xong.
Sau khi ăn một phát tát, Âu Dương Diễm Diễm tức đến hôn mê, rồi lại bị Tần Lâm cứu dậy.
“Các các... các người...”
Bà ta run rẩy chỉ ngón tay vào Tần Lâm và Chúc Linh Linh thở hổn hển, nói không nên lời.
Trong lòng Chúc Linh Linh vẫn cảm thấy có phần lo lắng, vì dù sao đây cũng là bà nội cô, nhưng nghĩ đến vừa nãy bà ta chỉ muốn đạp cô xuống vũng bùn thì lại cảm thấy tức giận không thôi.
Cô đã cố gắng hết sức vì nhà họ Chúc, cuối cùng còn bị người ta hãm hại, đã thế, lại còn bị bà nội bỏ mặc, ai có thể bình tĩnh nổi chứ?
Chúc Linh Linh đã nhân từ lắm rồi, nếu là Tần Lâm thì kết quả hiện giờ đã không như này, anh đã sớm xử lý sạch đám người này, đuổi ra khỏi gia tộc rồi.
Không chỉ Âu Dương Diễm Diễm, cả Chúc Minh và Chúc Tiểu Nguyệt đều chết lặng, Tần Lâm thật sự muốn đánh bà cụ thừa sống thiếu chết.
Muốn chết không được mà sống cũng chẳng xong!
“Tần Lâm, cậu dám đánh mẹ tôi, nhà họ Chúc chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Mẹ tôi đã từng này tuổi rồi, Tần Lâm, cậu có biết kính lão đắc thọ không hả? Cậu đúng là vô đạo đức”.
Chúc Minh mạnh miệng nói.
“Dọa nạt tôi? Ông đúng là càng lúc càng lợi hại nhỉ, ha ha ha. Tôi sẽ tôn trọng người xứng đáng được tôn trọng, người không xứng đáng thì cho dù là một trăm tuổi thì Tần Lâm tôi cũng chẳng quan tâm, một bà già không biết lý lẽ như bà ta thì có gì để nói chứ? Tưởng bám víu vào cái lý do tuổi già, thì ai cũng phải nhường bà ta à? Còn muốn giở trò đạo lý à? Các người xứng chắc? Chỉ cần tôi không có đạo đức thì các người còn lâu mới trói buộc được tôi”.
Giọng nói của Tần Lâm nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao, khiến Chúc Minh sợ đến mức không dám nói một lời, tên nhóc này quá độc ác, căn bản không nói đạo lý.
“Lúc chúng tôi muốn nói đạo lý với ông thì ông muốn lật lọng, hiện giờ chúng tôi không nói đạo lý, thì ông lại muốn lấy đạo đức ra để lên án chúng tôi? Chúc Minh, ông tiêu chuẩn kép thật đó, hôm nay nếu tôi không đánh ông tàn đời thì tôi không tên là Tần Lâm!”
Tần Lâm cũng vô cùng tức giận, anh là người chứ không phải thánh, thế hệ ba đời nhà này là một đám ô hợp, không dạy bọn chúng một trận thì bọn chúng sẽ cho rằng Chúc Linh Linh dễ bắt nạt.
Tần Lâm không nói hai lời, lập tức xông đến đấm đá, đánh đến mức Chúc Minh không có cơ hội cầu xin. Âu Dương Diễm Diễm thấy vậy thì đau lòng không thôi, giãy dụa muốn bảo vệ con trai, nhưng bà ta cũng sợ chết, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám xông đến, mấy cú đá của Tần Lâm chắc chắn sẽ tiễn bà đi Tây Thiên.
Chúc Minh bị Tần Lâm đánh toàn thân co giật, mông bị đá toe toét, da thịt nát bét.
Lúc này, Tần Lâm mới dừng lại.
“Giờ đến lượt ông rồi đấy, nói đi, rốt cuộc người sau lưng ông là ai, tôi chỉ cho ông ba giây, vừa nãy bà già kia cứu ông một mạng, nhưng giờ ông không có may mắn như thế nữa đâu”.
“1!”
“2!”
“3!”
Chúc Minh thầm kêu một tiếng tuyệt vọng, vốn định dùng đạo đức để lên án Chúc Linh Linh và Tần Lâm, nhưng không ngờ bọn họ căn bản không thèm quan tâm, hiện giờ ông ta đã bị Tần Lâm đánh đến tàn phế rồi.
“Tôi nói, tôi nói... đừng đánh nữa, tôi cầu xin cậu”.
Chúc Minh biết, nếu ông ta không nói thì Tần Lâm thật sự dám đánh chết ông ta, người này quá độc ác, ông ta đã tận mắt chứng kiến rồi. Ban đầu ông ta không nên chọc vào Chúc Linh Linh, nếu không phải bị người kia xúi giục thì ông ta cũng sẽ không bị tiền tài làm mờ mắt, giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Giọng nói của Tần Lâm nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao, khiến Chúc Minh sợ đến mức không dám nói một lời, tên nhóc này quá độc ác, căn bản không nói đạo lý.
“Lúc chúng tôi muốn nói đạo lý với ông thì ông muốn lật lọng, hiện giờ chúng tôi không nói đạo lý, thì ông lại muốn lấy đạo đức ra để lên án chúng tôi? Chúc Minh, ông tiêu chuẩn kép thật đó, hôm nay nếu tôi không đánh ông tàn đời thì tôi không tên là Tần Lâm!”
Tần Lâm cũng vô cùng tức giận, anh là người chứ không phải thánh, thế hệ ba đời nhà này là một đám ô hợp, không dạy bọn chúng một trận thì bọn chúng sẽ cho rằng Chúc Linh Linh dễ bắt nạt.
Tần Lâm không nói hai lời, lập tức xông đến đấm đá, đánh đến mức Chúc Minh không có cơ hội cầu xin. Âu Dương Diễm Diễm thấy vậy thì đau lòng không thôi, giãy dụa muốn bảo vệ con trai, nhưng bà ta cũng sợ chết, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám xông đến, mấy cú đá của Tần Lâm chắc chắn sẽ tiễn bà đi Tây Thiên.
Chúc Minh bị Tần Lâm đánh toàn thân co giật, mông bị đá toe toét, da thịt nát bét.
Lúc này, Tần Lâm mới dừng lại.
“Giờ đến lượt ông rồi đấy, nói đi, rốt cuộc người sau lưng ông là ai, tôi chỉ cho ông ba giây, vừa nãy bà già kia cứu ông một mạng, nhưng giờ ông không có may mắn như thế nữa đâu”.
“1!”
“2!”
“3!”
Chúc Minh thầm kêu một tiếng tuyệt vọng, vốn định dùng đạo đức để lên án Chúc Linh Linh và Tần Lâm, nhưng không ngờ bọn họ căn bản không thèm quan tâm, hiện giờ ông ta đã bị Tần Lâm đánh đến tàn phế rồi.
“Tôi nói, tôi nói... đừng đánh nữa, tôi cầu xin cậu”.
Chúc Minh biết, nếu ông ta không nói thì Tần Lâm thật sự dám đánh chết ông ta, người này quá độc ác, ông ta đã tận mắt chứng kiến rồi. Ban đầu ông ta không nên chọc vào Chúc Linh Linh, nếu không phải bị người kia xúi giục thì ông ta cũng sẽ không bị tiền tài làm mờ mắt, giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Vì quyền lực và ham muốn, để có thể ngồi lên vị trí thống trị nhà họ Chúc, ông ta mới hợp tác với người kia để hãm hại Chúc Linh Linh, hiện giờ nói gì cũng đã muộn rồi, giờ ông ta chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ Tần Lâm.
Cơn đau da thịt này không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi, sự hành hạ của Tần Lâm đối với Chúc Minh mà nói là quá khủng khiếp.
“Là Chu Vô Cực của nhà họ Chu, là cậu ta bảo tôi làm, cậu ta nói nếu tôi không làm thì sẽ không tha cho tôi, đứng trách tôi, tất cả là do cậu ta ép tôi”.
Chúc Minh vừa khóc vừa nói.
-----------------------