Chương 877: Kế hoạch
Tần Lâm nghĩ một lúc, có khả năng là Tô Văn Kỳ.
Mọi người đều biết đến mối quan hệ của Tần Lâm và Tô Văn Kỳ.
Hơn nữa Tô Văn Kỳ lại là Thiên Hậu của giới giải trí, ngày thường papartamlinh247i có quá nhiều cơ hội bám theo cô ấy.
Vậy nên những lúc Tô Văn Kỳ ở khách sạn đều rất cẩn thận, trong phòng thường ăn mặc nghiêm túc, sợ trong phòng của khách sạn có carema lỗ kim hay mấy thứ như thế.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng không an toàn trăm phần trăm.
Tần Lâm nhận được tin nhắn uy hiếp, điều đầu tiên nghĩ đến là Tô Văn Kỳ.
Tần Lâm cũng không gọi điện thoại cho Tô Văn Kỳ, anh nghĩ nếu thực sự bị chụp trộm thì tiêu hủy luôn bức ảnh là được, để tránh Tô Văn Kỳ biết thì khó chịu.
Tần Lâm cầm tờ giấy lên, đi đến nơi như chỉ dẫn.
Chẳng mấy chốc anh đã đến số 1000 đường Thâm Quyến, bên trên viết câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe ngõ Yên Hoa.
Tần Lâm không nhìn kỹ đây là nơi nào mà cầm tờ giấy đi thẳng vào.
Ở phía xa, có hai người lén lút âm thầm cầm điện thoại quay phim.
Quay lại đoạn video Tần Lâm đi vào trong câu lạc bộ.
Sau khi Tần Lâm đi vào, một cô gái đi tới tiếp đón.
"Chào anh, xin hỏi anh đi một người à? Lúc trước anh đã từng đến chỗ chúng tôi chưa?"
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhiệt tình giới thiệu, với sự từng trải của mình, anh có thể đoán ra đây chẳng phải nơi tử tế gì.
Tần Lâm cầm tờ giấy đưa cho cô gái hỏi.
"Có người đưa cho tôi tờ giấy này, cô có biết là ai không?"
Cô gái nhìn qua, có hơi không hiểu.
"Thưa anh, cái này tôi cũng không biết, có điều anh có thể lên tầng nghỉ ngơi thư giãn một lúc, anh thấy thế nào?"
Tần Lâm lắc đầu: "Không cần".
Không tìm được người, Tần Lâm có hơi không hiểu, có điều nếu đối phương đã muốn uy hiếp thì nhất định sẽ liên lạc với anh.
Nếu không lừa anh đến đây để làm gì?
Tần Lâm liền quay đầu rời khỏi.
...
Khi đi ra, Doãn Gia Minh và Hồ Thúy Hoa đã rời đi rồi.
Dù sao cũng chỉ cần quay được đoạn video Tần Lâm đi vào trong là được, lúc đi ra ngoài thì không cần.
Sắc mặt Hồ Thúy Hoa lộ ra vẻ đắc ý: "Chồng à, anh thông minh quá, lần này chúng ta nắm được điểm yếu của cậu ta rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Doãn Gia Minh nghĩ một lúc: "Tên này là bạn trai của Liễu Thanh Thanh, chắc chắn cậu ta cũng chẳng có tiền, chỉ là một tên ăn bám bạn gái thôi, vậy nên cũng chẳng dọa dẫm được gì đâu".
"Chúng ta cứ gửi thẳng đoạn video này cho Liễu Thanh Thanh để cậu ta mất đi bạch phú mỹ này".
"Cứ giả vờ tỏ vẻ trước mặt chúng ta, kết quả mất đi bạn gái hoàn mỹ, em nói xem liệu cậu ta có sụp đổ mà chết không?"
Hồ Thúy Hoa gật đầu, nếu đứng vào vị trí của Tần Lâm, có một người bạn gái vừa xinh đẹp vừa giàu có như Liễu Thanh Thanh đúng là hoàn mỹ.
Có cảm giác gì tồi tệ hơn mất đi không chứ?
Hồ Thúy Hoa nói: "Chồng ơi, vậy anh cho Liễu Thanh Thanh xem thứ này như thế nào?"
Doãn Gia Minh cười: "Cái này anh tự có cách!"
Nói xong, Doãn Gia Minh lấy máy tính xách tay ra, kèm tệp video vào email, sau đó gửi vào hòm thư cá nhân của Liễu Thanh Thanh.
Sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số văn phòng của Liễu Thanh Thanh.
"Alo, xin chào, đâu là văn phòng tổng giám đốc của mỹ phẩm Tầng Vân, có chuyện gì không ạ?"
Nếu gọi điện thoại cho Liễu Thanh Thanh thì chắc chắn cô ấy sẽ không nghe máy, đều là trợ lý hoặc thư ký nghe máy.
Doãn Gia Minh nói: "Tôi người của bất động sản Điền Thị, chúng tôi có hạng mục muốn cùng quý công ty hợp tác, xin tổng giám đốc Liễu xem hòm thư cá nhân của mình, có một phần văn kiện công ty chúng tôi đã gửi qua".
"Vâng, tôi sẽ báo lại với tổng giám đốc Liễu, một lúc sau chúng tôi sẽ gọi lại".
Doãn Gia Minh cúp máy, sau đó sắc mặt lộ vẻ được như ý nguyện.
Nếu như có thể vì chuyện này mà khiến Tần Lâm mất đi cô bạn gái tốt như thế thì đúng là báo thù hả giận mà!
Thư ký đi vào văn phòng của Liễu Thanh Thanh, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ngồi đó liền vội vàng nói.
"Tổng giám đốc Liễu, bất động sản Điền Thị có hạng mục muốn cùng cô hợp tác, nội dung cụ thể đã gửi vào hòm thư của cô rồi ạ".
Liễu Thanh Thanh sững sờ: "Ồ? Lão Điền sao chưa gọi điện cho tôi nhỉ? Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ xem qua".
Liễu Thanh Thanh mở hòm thư ra, bên trong có rất nhiều thư, cô ấy không xem, chỉ tìm thư có tiêu đề tên là bất động sản Điền Thị, ấn vào, phát hiện ra có một đoạn video.
Liễu Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là đoạn video giới thiệu hoặc là video ppt thôi.
Sau khi ấn mở, phát hiện ra đó là một đoạn video quay trộm, chỉ ngắn ngủi có mười mấy giây.
Nhưng khi nhìn thấy người trong đoạn video, Liễu Thanh Thanh liền nhíu mày.
Tần Lâm?
Là bạn gái của Tần Lâm, cô ấy đương nhiên nhận ra bóng lưng của anh, bộ đồ anh mặc trên người cũng là do cô ấy mua.
Gửi đoạn video quay Tần Lâm cho cô ấy là có ý gì?
Bây giờ có rất nhiều người biết chuyện giữa Liễu Thanh Thanh và Tần Lâm, cũng không cần giấu chuyện này nữa.
Cô ấy cũng không phải người của giới giải trí, Tần Lâm cũng vậy.
Mặc dù hai người bây giờ khá nổi tiếng, nhưng cho dù bọn họ ở bên nhau thì cũng không ảnh hưởng đến công việc của đôi bên.
Liễu Thanh Thanh lúc trước rất lo, dù sao hào quang của người giàu có nhất cũng rất lớn, sợ Tần Lâm không chịu nổi.
Nhưng về sau phát hiện danh tiếng của Tần Lâm cũng không nhỏ, Tần Lâm có địa vị rất cao ở giới Đông y.
Vậy nên trong con mắt của người ngoài, bọn họ cũng khá hợp nhau.
Liễu Thanh Thanh vừa định hỏi thư ký, đột nhiên phát hiện ra Tần Lâm đi vào một cửa tiệm.
Ngõ Yên Hoa?
Là ngõ Yên Hoa sao?
Nhớ lại một chút, Liễu Thanh Thanh hình như từng nghe qua cái tên này rồi, ngõ Yên Hoa là nơi gì vậy?
Hình như cũng chẳng phải nơi đàng hoàng gì?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Thanh Thanh đột nhiên thay đổi, nhưng cô vẫn chưa chắc chắn, cô lấy điện thoại ra gọi cho phó tổng giám đốc.
"Phó tổng giám đốc Loan, ông đến đây một chuyến".
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên đã đi vào, mặt mày mờ mịt.
"Tổng giám đốc Liễu có gì phân phó ạ?"
Liễu Thanh Thanh nói: "Tôi muốn hỏi phó tổng giám đốc Loan, ngõ Yên Hoa là nơi như thế nào?"
Sắc mặt phó tổng giám đốc Loan hơi ngượng ngùng.
"Tổng giám đốc Liễu, tôi chưa bao giờ dùng tiền của công ty để đi chỗ ấy cả, cô đừng hiểm lầm!"
Vừa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của phó tổng giám đốc Loan, Liễu Thanh Thanh hơi khó chịu trong lòng, vội vàng hỏi.
"Phó tổng giám đốc Loan, ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò nên hỏi thôi".
Phó tổng giám đốc Loan ngượng muốn chết, có hơi bất đắc dĩ, vốn không muốn nói, nhưng tổng giám đốc đã hỏi thì không thể không trả lời.
"Tổng giám đốc Liễu, đó là nơi đàn ông hay đến, cô hỏi chuyện này để làm gì?"
Liễu Thanh Thanh hít sâu một hơi, ông ta đã nói như vậy thì đã rõ nơi ấy là nơi thế nào rồi.
"Được rồi, tôi biết rồi, ông đi ra ngoài đi".
Phó tổng giám đốc Loan rời đi xong, Liễu Thanh Thanh nắm chặt nắm đấm.
Nơi đàn ông thích đi... là nơi như thế nào chứ? Chắc chắc là nơi làm chuyện trai gái rồi.
Không ngờ một người thành thật như Lão Tần lại đến nơi đấy.
Liễu Thanh Thanh cảm thấy khó chịu, thậm chí còn hơi hoài nghi bản thân, chẳng nhẽ là vì quan hệ giữa họ tiến triển quá chậm sao?
Dù sao đàn ông cũng có nhu cầu ấy, nhưng sao anh chưa bao giờ nhắc đến vậy.
Nếu như nhắc đến, Liễu Thanh Thanh chưa chắc đã từ chối!
Cô cầm điện thoại lên, không biết nên gọi điện chất vấn Tần Lâm hay không, cô ấy hiện tại rất loạn, tâm trạng mệt mỏi vô cùng.
-----------------------