Chương 679: Ông chủ Đồng!
Thân phận của Đồng Phương Châu cao quý hơn bất kỳ ai.
Tuy nói rằng, ông ta không thể nào so sánh được với Hải Dao Dao hay Điền Gia Ấn, thậm chí còn không có sức ảnh hưởng bằng hai người bọn họ.
Nhưng thực lực của Đồng Phương Châu lại quá mạnh, ông ta là ông lớn của tỉnh lân cận, một tay che trời.
Nếu như không phải Đồng Phương Châu ngăn cản, e rằng nhà họ Phúc đã có kết cục rất thê thảm, có khi cũng sẽ giống nhà họ Tần năm xưa.
Vậy nên mới nói Đồng Phương Châu chính là cứu tinh của bọn họ, cũng không ngoa khi nói rằng ông ta chính là cha mẹ tái sinh.
Sự tôn trọng của bọn họ đối với ông chủ Đồng hơn hẳn những người khác.
Ông cụ Phúc trực tiếp đi ra chào hỏi, các thành viên khác của nhà họ Phúc cũng theo sau.
Vừa đến trước cửa, nhìn thấy Đồng Phương Châu đi cùng một vài người khác, trong tay cũng cầm theo ít quà.
Ông cụ Phúc cảm thấy vừa mừng vừa lo: “Ông chủ Đồng! Ông đến là được rồi, còn mang quà làm gì, ông làm như thế này khiến lão già như tôi cảm thấy xấu hổ quá!”
Mặt Đồng Phương Châu không hề thể hiện cảm xúc, thật ra ông ta chẳng có ấn tượng gì tốt với nhà họ Phúc cả, nếu không vì mệnh lệnh của Tần Lâm thì Đồng Phương Châu sớm đã xử lý bọn họ rồi.
“Ừm”.
Đồng Phương Châu chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi tặng quà, sau đó bước vào sân nhà.
Mọi người nhà họ Phúc cảm thấy có chút hoang mang, ông chủ Đồng chính là ông chủ Đồng, đúng là có khí chất, người trong giang hồ đúng là khác hẳn so với mấy doanh nhân kia.
Ông chủ Đồng bước vào sân, mọi người cũng vội vàng đi theo, chỉ nhìn thấy sau khi ông chủ Đồng đi vào, ngay lập tức tiến về phía Tần Lâm.
Ông ta bước tới chỗ Tần Lâm, cung kính cúi đầu.
“Cậu Tần!”
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người ngẩn ra, đặc biệt khiến cho người nhà họ Phúc và các khách mời đều thảng thốt.
Ông chủ Đồng gọi Tần Lâm là cậu Tần? Lại còn cung kính như thế?
Đó là ông chủ Đồng đấy!
Đồng Phương Châu hoàn toàn không giống những người khác, với thân phận của ông ta, gặp ai cũng không thể nào có thái độ cung kính như vậy được, cho dù có là người giàu nhất cả nước hay doanh nhân lớn nhất tỉnh, cùng lắm cũng chỉ ngang hàng với Đồng Phương Châu mà thôi.
Nhưng Đồng Phương Châu lại tỏ ra cung kính với Tần Lâm như thế!
Tần Lâm là ai chứ, chẳng qua chỉ là một thiếu gia hết thời mà thôi, cho dù nhà họ Tần năm đó vẫn còn thì thái độ của Đồng Phương Châu với đại thiếu gia nhà họ Tần cũng không thể nào tôn kính như vậy mới phải?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
Phúc Hiểu Phong có chút bối rối, chuyện khác thì ông ta không thèm quan tâm đến, nhưng hiện tại Đồng Phương Châu đang là khách quý của gia đình bọn họ, Phúc Hiểu Phong vội vàng tiến lên nói.
“Ông chủ Đồng, tôi là Phúc Hiểu Phong, anh có thể đến đây, thật là quý hóa cho gia đình tôi quá, mời anh vào trong, đừng nói chuyện với những người không liên quan, đỡ làm mất thời gian”.
Phúc Hiểu Phong nói xong, Đồng Phương Châu liền cau mày.
“Người không liên quan? Anh nói ai thế?”
Nghe xong, Tần Lâm liền cười nhạt: “Chắc là nói tôi đấy”.
Đồng Phương Châu sững ra một lúc, sau đó nhíu mày.
Phúc Hiểu Phong cười nhạt: “Ha ha, đây là bạn bè xa của gia đình chúng tôi, bây giờ cậu ấy sẽ đi ngay, anh không cần phải để tâm, ông chủ Đồng, xin mời vào trong!”
Phúc Hiểu Phong bày ra vẻ nhiệt tình, không muốn tốn thêm nước bọt với Tần Lâm nữa, liền vội vàng mời ông chủ Đồng vào nhà.
Nhưng sắc mặt của ông chủ Đồng bỗng sa sầm xuống, rồi lạnh lùng nói.
“Các người có nhầm không? Ai giúp đỡ nhà họ Phúc các người, chẳng lẽ các người thật sự không biết sao?”
Phúc Hiểu Phong sững ra một lúc, tưởng rằng ông chủ Đồng đang nói chính bản thân mình, nên vội vàng nói.
“Ông chủ Đồng, lúc trước chúng tôi đã nghe ngóng qua chuyện này, liền biết được anh là người đã giúp đỡ, vậy nên nhà họ Phúc chúng tôi đều rất biết ơn anh”.
Ông chủ Đồng cười khẩy: “Anh nhầm rồi, người thật sự đã giúp anh, không phải tôi”.
Phúc Hiểu Phong sững ra một lúc: “Không phải anh? Vậy thì ai? Ha ha, ông chủ Đồng đừng đùa tôi chứ, chúng tôi đều biết là anh giúp mà”.
Đồng Phương Châu cười chế nhạo: “Nhà họ Phúc các người cũng não tàn thật đấy, anh tưởng rằng tôi sẽ giúp anh khi cả hai đang có ân oán sao?”
Lời nói của Đồng Phương Châu khiến cho sắc mặt của mọi người nhà họ Phúc sa sầm xuống.
Quả thật như vậy, Đồng Phương Châu và nhà họ Phúc có chút ân oán, chuyện này tất cả mọi người đều biết, nguyên nhân cụ thể tại sao Đồng Phương Châu lại giúp đỡ bọn họ thì không ai hay.
Nhưng bây giờ khi nghe Đồng Phương Châu nói như thế, dường như ông ta không hề tình nguyện giúp đỡ, mà chỉ làm theo chỉ thị của người khác hoặc là... bị ép buộc?
Sắc mặt Phúc Hiểu Phong trở nên nghiêm trọng, ngượng ngùng hỏi.
“Ông chủ Đồng, xin hãy nói rõ, rốt cuộc thì ai là người đã giúp đỡ nhà họ Phúc chúng tôi?”
Tần Lâm liền lên tiếng: “Tôi”.
Tần Lâm vừa dứt lời, Phúc Nhung Nhung liền trợn tròn mắt nhìn anh.
“Đến lượt anh lên tiếng sao! Anh là cái thá gì mà dám ở đây xen vào! Hôn ước đã hủy bỏ rồi, lẽ nào tôi không quản được anh nữa sao!”
Phúc Nhung Nhung luôn cảm thấy thân phận cô ta cao hơn Tần Lâm, bởi vì cô ta cho rằng Tần Lâm đến đây lần này là muốn ở rể.
Nếu đã muốn ở rể thì lẽ nào còn không biết thân biết phận hay sao?
Đương nhiên Phúc Nhung Nhung có thể ra lệnh giam lỏng anh, cho dù bây giờ đã hủy hôn rồi, nhưng Phúc Nhung Nhung cảm thấy cô ta vẫn còn uy nghiêm.
Nghe xong, Tần Lâm liền cười khẩy.
“Cô quản tôi? Cô là cái thá gì chứ? Cho rằng bản thân vừa đẹp vừa có tí điều kiện à? Phúc Nhung Nhung, cô thật là luôn tự cho mình là đúng, người phụ nữ ở cạnh tôi đến cả cọng tóc cũng hơn hẳn cô, tôi thật sư không biết rằng cô cảm thấy mình hơn người khác ở điểm nào nữa”.
Tần Lâm nói xong, sắc mặt Phúc Nhung Nhung trở nên vô cùng khó coi.
“Anh... anh dám lăng mạ tôi! Anh muốn chết à!”
Nói xong, Phúc Nhung Nhung lao tới, giáng cú tát về phía Tần Lâm.
Cô ta thật sự rất tức giận, từ nhỏ đến lớn, chưa hề có ai dám nói cô ta như thế!
Tần Lâm chỉ là một tên ở rể, lại dám nói cô ta như thế, thật sự là muốn chết mà!
Tuy nhiên, Phúc Nhung Nhung không thể nào làm được, còn chưa kịp đánh Tần Lâm thì ông chủ Đồng đã tiến đến đá cô ta sang một bên.
Bụp!
Ông ta đá thẳng vào bụng Phúc Nhung Nhung, trực tiếp khiến cô ta bay ra ngoài!
Ông chủ Đồng là ai chứ, cho dù có là một thanh niên trai tráng cũng không chịu nổi một cú đá của ông chủ Đồng, Phúc Nhung Nhung bị đá văng sang một bên, ngã nhào xuống đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Phúc Nhung Nhung nằm trên mặt đất, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, ôm bụng không dám nhúc nhích.
Lúc này, cả nhà họ Phúc đều như chết lặng, không ngờ ông chủ Đồng lại ra tay với Phúc Nhung Nhung!
Đồng Phương Châu hừ lạnh một tiếng: “Cô muốn tìm đến cái chết thật đấy, dám đối xử như vậy với ân nhân của mình sao?”
“Nếu như không nể mặt cậu Tần, các người cho rằng tôi sẽ quản mấy thứ rách việc của nhà họ Phúc các người sao?”
“Nhà họ Phúc các người đúng là trò hề”.
“Từ hôm nay trở đi, chuyện của nhà họ Phúc sẽ không liên quan đến tôi nữa, lần này coi như giúp các người, sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Sắc mặt Phúc Hiểu Phong vô cùng khó coi, hai tay siết chặt, mặt lộ ra vẻ không tin.
“Ông chủ Đồng, ý của anh là, anh giúp nhà họ Phúc chúng tôi đều là vì nể mặt cậu ấy sao?”
Phúc Hiểu Phong không muốn chấp nhận, sao có thể nể mặt Tần Lâm được chứ? Tần Lâm chỉ là một thiếu gia hết thời mà thôi, đương nhiên không thể nào cùng đẳng cấp với ông chủ Đồng được!
Đồng Phương Châu hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là vì cậu Tần, nếu không thì anh cho rằng tôi sẽ giúp các người sao?”
Nhà họ Phúc này đúng là não tàn, Phật ở ngay trước mắt lại không chịu thờ cúng, ngược lại còn chế nhạo Tần Lâm, rồi đòi đuổi anh đi nữa chứ?
Lại còn ở rể?
Với thân phận của Tần Lâm, đừng nói đến việc ở rể, cho dù thật sự có hôn ước với nhà họ Phúc thì đó cũng là phúc của bọn họ, là bọn họ được trèo cao rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người nhà họ Phúc, Tần Lâm liền cười khẩy.
“Cũng không sao, nhà họ Tần và nhà họ Phúc các người coi như huề nhau”.
“Năm đó ông cứu mạng bố tôi, nhà họ Tần tôi có ơn ắt báo, bây giờ tôi đã cứu cả nhà họ Phúc, coi như trả lại ân tình cho các người”.
“Như lúc nãy ông cụ Phúc đã nói, bây giờ làm gì còn tình xưa nữa?”
“Chuyện ơn nghĩa này coi như xong”.
“Từ hôm nay trở đi, tôi và nhà họ Phúc các người sẽ không còn quan hệ gì nữa”.