Chương 909: Xin lỗi
Cao Phi Tường mặt xám như tro.
Vốn cho rằng Phùng Vân Phi tiện đường đi qua, kết quả không ngờ chủ tịch Phùng là đến vì Tần Lâm sao?
Tần Lâm này là ân nhân cứu mạng của chủ tịch Phùng sao?
Phùng Vân Phi lạnh lùng nói: "Tôi đã đưa thẻ Chí Tôn cho cậu Tần rồi, cậu đừng có nói không biết".
Mặt Cao Phi Tường biến sắc: "Cái gì! Thẻ Chí Tôn? Chủ tịch Phùng, cái này tôi thật sự không biết!"
Cung Na Na lúc này mới nhớ ra rồi nói: "Chồng, đúng rồi, anh ta có thẻ Chí Tôn gì đó, vừa nãy em quên không nói với anh, có điều chỉ là thẻ hội viên thôi mà, em cũng chưa bao giờ nghe nói đến, nhất định là giả!"
Cao Phi Tường nghe thấy lời này, lập tức nổi giận đùng đùng, quay đầu tát cho Cung Na Na một cái.
Bốp!
"Mẹ kiếp, sao cô không nói từ trước! Cô muốn hại chết tôi à?"
Cái tát này của Cao Phi Tường đáp thẳng lên mặt Cung Na Na, khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Cao Phi Tường nổi tiếng là tên cuồng vợ, không ngờ lại đánh vợ trước mặt mọi người!
Có thể thấy hôm nay thực sự gặp phiền phức rồi.
Trong lòng Cung Na Na buồn bực đến cực điểm, cô ta ôm mặt, trợn to mắt, không dám tin vào mắt mình.
"Họ Cao kia, anh đánh tôi! Anh dám đánh tôi!"
Cao Phi Tường tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đánh cô là còn nhẹ đó! Mau xin lỗi anh Tần!"
Cao Phi Tường trợn trừng mắt, nắm chặt nắm đấm.
Nếu như anh ta biết trước Tần Lâm có thẻ Chí Tôn thì sao anh ta dám chọc vào Tần Lâm chứ.
Anh ta là quản lý cấp cao của công ty, anh ta biết người sở hữu tấm thẻ Chí Tôn này chính là người có công ơn to lớn với chủ tịch.
Nói cách khác, người có thẻ Chí Tôn trong tay có địa vị chẳng khác gì Phùng Vân Phi cả.
Đắc tội Tần Lâm còn nghiêm trọng hơn đắc tội chủ tịch, công việc thu nhập cả triệu hàng năm của anh ta mà không còn thì anh ta sống bằng cái gì?
Mặc dù anh ta yêu chiều vợ thật đấy, nhưng đối mặt với tình hình sự nghiệp sắp mất thì anh ta vẫn biết cái nào hơn cái nào.
Nhìn thấy Cao Phi Tường thực sự nổi giận, Cung Na Na không dám gây chuyện nữa, cô ta biết hôm nay thực sự xảy ra chuyện rồi.
Cô ta đi đến trước mặt Tần Lâm, cúi đầu, buồn bực nói.
"Xin lỗi, hôm nay tôi sai rồi, đã đắc tội với anh rồi”.
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Cô xin lỗi em họ tôi đi".
Cung Na Na nghiến chặt răng, đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Dao, trong lòng buồn bực muốn chết, cô ta đỏ bừng mặt cảm giác không đất dung thân.
"Nguyệt Dao, xin lỗi, dù sao cũng là bạn học, mong cô không tính toán với tôi".
Cung Na Na thực sự muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Mười phút trước, cô ta còn chẳng kiêng dè gì mà châm chọc Lâm Nguyệt Dao, bảo cô ấy sống không tốt, kết quả bây giờ, cô ta phải cúi đầu xin lỗi Lâm Nguyệt Dao, mềm mỏng cầu xin cô ấy tha cho mình.
Lâm Nguyệt Dao mềm lòng, thấy cảnh này liền nhíu mày nói.
"Được rồi, không sao đâu".
"Chúng ta đi thôi".
Tần Lâm gật đầu, chào hỏi Phùng Vân Phi sau đó hai người rời đi.
Sau khi lên xe, Lâm Nguyệt Dao nói.
"Anh họ, anh trở thành hội viên Chí Tôn lúc nào thế? Sao này quen được ông chủ lớn này vậy?"
Tần Lâm cười nói: "Người bệnh của anh mà".
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, gật đầu.
Mặc dù đều là bác sĩ nhưng Lâm Nguyệt Dao biết Tần Lâm quen mấy người này đều thông qua công việc.
Nhưng cô ta vẫn luôn cho rằng Tần Lâm có phương pháp khác.
Nếu không, cô ấy cũng là bác sĩ, sao cô ấy không quen được mấy người có máu mặt như thế chứ?
Y thuật của anh họ cũng đâu có cao siêu gì?
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, y thuật của Tần Lâm cũng lắm chỉ tương đương với cô ấy thôi.
Thậm chí Lâm Nguyệt Dao còn hơn anh một bậc, đáng nhẽ mối quan hệ xã hội của hai người phải như nhau chứ?
Chắc nhẽ anh họ có cửa khác?
Về nhà kể lại chuyện này một lần, dì Hai cũng nhìn Tần Lâm bằng con mắt khác.
"Tiểu Tần bây giờ lợi hại thật, có bản lĩnh ghê, Nguyệt Dao cũng phải học tập anh họ con đi, cùng là bác sĩ, con xem anh họ con giỏi hơn con bao nhiêu".
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt: "Con biết rồi"
Mặc dù cô ấy không phục nhưng cũng rất cảm kích Tần Lâm, nếu như không có Tần Lâm, cả đời này cô ấy cũng không mua nổi món đồ nội thất hơn triệu.
"Con xuống bếp đây".
Để cảm ơn Tần Lâm, Lâm Nguyệt Dao lần đầu tiên xuống bếp, Đường Mẫn cũng rảnh rỗi.
Bà ấy ngồi xuống, nghe điện thoại, là công ty gọi đến.
Từ khi Đường Mẫn khôi phục thân phận nhị tiểu thư nhà họ Đường, thì bà ấy đã trở thành một bà chủ nhỏ, trong tay có công ty nhỏ, Đường Mẫn mặc dù không trực tiếp nhúng tay vào việc kinh doanh nhưng có người quản lý làm khá tốt.
Sau khi nghe điện thoại, Đường Mẫn nói mấy câu, sắc mặt hơi khó coi, sau đó liền cúp máy.
"Dì Hai, có chuyện gì vậy ạ?"
Đường Mẫn thở dài nói.
"Công ty nhỏ của dì kinh doanh thực phẩm, khi Đường Thiên Hào cho dì công ty này có hẳn một đội ngũ hoàn chỉnh, có tổng giám đốc, không cần dì quản lý, dì chỉ cần đợi cuối năm thu tiền là được".
Tần Lâm gật đầu, cái này anh cũng biết, đây là kết quả đổi được khi lúc trước xử lý Đường Thiên Hào.
Dì Hai nhiều năm như vậy không động đến mấy thứ này, bà ấy đương nhiên không hiểu chuyện làm ăn, vậy nên công ty nhất định phải có người quản lý.
Để dì Hai ngồi không thu tiền là đơn giản nhất.
Nhưng tình huống lần này của công ty khá đặc biệt, đội ngũ ban đầu rời đi, nhân vật chủ chốt của công ty cũng đi mất năm người.
Năm người này là năm người đầu tiên lúc công ty mới mở, có thể nói là những người trẻ tuổi mà Đường Thiên Hào nâng đỡ, sáng lập công ty đến quy mô như này đương nhiên không dễ dàng gì, nếu tiếp tục phát triển tiếp thì rất có tiền đồ.
Năm người này không biết vì lý do gì mà đột nhiên từ chức.
Bà chủ đổi thành người khác thì không sao nhưng năm quản lý chủ chốt mà rời cương vị thì công ty sẽ phải dừng hoạt động do không ai chỉ huy.
Tần Lâm nhíu mày, nghe thấy tin này cảm thấy hơi kì quặc.
"Dì Hai, đám người này bỏ việc chắc có ý kiến riêng của mình, bọn họ có sự nghiệp riêng sao?"
Đường Mẫn lắc đầu: "Dì cũng không biết, có dù có sự nghiệp riêng thì sao chứ, công ty do một tay họ dựng lên, nên bọn họ rất yêu quý công ty, sao có thể nói đi là đi được? Dì nghĩ là do Đường Thiên Hào làm".
Tần Lâm nhíu mày: "Nếu như thực sự là do Đường Thiên Hào làm thì cháu sẽ xử lý ông ta".
Lúc trước Tần Lâm đã đánh gãy hai cái chân của Đường Thiên Hào, khiến nhà họ Đường phục hoàn toàn nên bọn họ mới đưa sản nghiệp cho dì Hai.
Đến nay biệt tích lâu như vậy, nhà họ Đường có vẻ như thực sự có ý xấu.
"Dì Hai, cháu đi với dì một chuyến đến công ty xem sao".
"Ừm, đi thôi".
Đường Mẫn đi ra khỏi nhà với Tần Lâm, hai người cùng đến công ty thực phẩm Đường Thị.
Công ty này có quý mô khá lớn ở Đông hải, làm nhiều loại thực phẩm, mấy gói snack trong siêu thị cũng là do nhà họ Đường cung ứng.
Mặc dù lãi ít nhưng lượng tiêu thụ lớn, vậy nên về tổng thể mà nói thì công ty vẫn có lợi nhuận rất lớn.
Đi đến cổng nhìn thấy Đường Mẫn, bảo vệ dưới lầu tỏ ra uể oải.
"Tổng giám đốc Đường đến rồi... bà muốn lên lầu đúng không?"
Tần Lâm nhíu mày, có chút không vui.
"Anh có thái độ gì thế, nhìn thấy bà chủ công ty sao lại lười biếng vậy?"
Bảo vệ không hề quan tâm, khinh bỉ nói.
"Còn bà chủ gì nữa, công ty sắp phá sản rồi".
-----------------------