Chương 405: Một đàn chó mà thôi
Sắc mặt Chúc Linh Linh sa sầm xuống: “Ông nói láo! Có ông mới chết, ông gọi bà nội tôi đến đây, tôi có lời muốn nói với bà!”
Ông Trương lắc đầu, những vẫn vào phòng gọi bà cụ ra.
Bà cụ chống cây quải trượng đứng ở cửa thở dài.
“Linh Linh”.
Chúc Linh Linh vội vàng kêu lên: “Bà nội, bà mau thả cháu ra đi, cháu là cháu gái ruột của bà mà!”
Bà cụ bất lực nói: “Linh Linh, bà không phải không muốn thả cháu ra, cháu cũng nên bình tĩnh lại, đừng trách bà độc ác. Mặc dù cháu họ Chúc nhưng sớm muộn gì cũng phải gả vào nhà người ta, bác cả cháu khỏe mạnh lại có con trai, nó mới là người kế thừa hương hỏa nhà họ Chúc”.
Chúc Linh Linh không biết nói gì, lòng cô đã nguội lạnh.
Cô thật sự không ngờ bà nội ruột thịt của cô lại nói ra những lời này.
Mặc dù Chúc Linh Linh là con gái, nhưng cô luôn hết lòng phục vụ cho nhà họ Chúc.
Ban đầu Chúc Minh bắt nạt cô như vậy, nhưng sau khi bà nội trở về, cô vẫn bỏ qua những hiềm khích trước kia và sáp nhập ba công ty lại.
Thậm chí còn vô tư giao Đường Thần số 2 cho gia tộc.
Thế nhưng đổi lại được gì, được làm tham!
Chúc Minh muốn chiếm toàn bộ cổ phần của cô, muốn kiểm soát cả công ty, còn bà nội cũng ngầm ủng hộ hành vi này của ông ta.
Thậm chí bà cũng không quan tâm việc ông ta nhốt Chúc Linh Linh lại.
Chúc Linh Linh đã hoàn toàn thất vọng với cái nhà này.
“Bà nội, mong bà hãy nhớ kĩ nhưng gì bà đã làm với cháu ngày hôm nay, sau này ra ngoài sẽ không còn là người nhà họ Chúc nữa”.
Bà cụ há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Dù thế nào Chúc Linh Linh cũng là con gái, cho dù không có chuyện này cũng sẽ gả cho người ta.
Sản nghiệp huy hoàng của nhà họ Chúc không thể rơi vào tay người ngoài được.
Ông Trương thấy bà cụ không nói gì cũng tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô Chúc, cô từ bỏ đi. Nếu chủ tịch Chúc không ra lệnh, thì không ai có thể thả cô ra được, không tin cô cứ thử đi”.
Ông Trương vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông”.
“Thử thì thử”.
Nghe thấy vậy, mấy người sững sờ chốc lát, rồi nhìn về phái tiếng nói, thì thấy Tần Lâm đang đứng trước cửa!
Sắc mặt bà cụ và ông Trương đều thay đổi: “Sao lại là cậu, sao cậu vẫn còn sống!”
Sự xuất hiện của Tần Lâm thật sự khiến bọn họ kinh ngạc.
Chúc Linh Linh ở trong phòng cũng nghe thấy giọng nói, nhưng không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
“Anh Tiểu Lâm! Anh Tiểu Lâm là anh à!”
“Là anh đây Linh Linh, anh đến cứu em đây”.
Nói xong, Tần Lâm định đi vào, ông Trương lập tức đứng ra lạnh lùng nói.
“Cậu không thể vào! Đây là nhà họ Chúc chúng tôi, không đến lượt cậu ngang ngược!”
“Ngang ngược?”, Tần Lâm bỗng nhiên ra tay, trực tiếp túm lấy cổ của ông Trương, ông ta lập tức ngạt thở, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi, hai tay nắm chặt lấy cổ tay Tần Lâm, nhưng dù ra sức thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Ông chỉ là con chó của Chúc Minh mà cũng dám chửi tôi à? Năm đó lúc nhà họ Chúc làm chó cho tôi, ông còn không biết đang xin ăn ở đâu kìa! Một con chó tay sai mà cũng dám đối xử như vậy với Linh Linh! Ông đúng là đáng chết!”
Nói xong, năm ngón tay Tần Lâm bóp lại, một tiếng ‘rắc’ vang lên, ông Trương chết ngay tại chỗ!
Sắc mặt bà cụ lập tức trở nên khó coi, vô cùng tức giận.
“Láo xược! Lại dám giết người tại nhà họ Chúc chúng tôi! Cậu láo xược quá đấy!”
Bà cụ rống lên như chó điên, Tần Lâm hừ lạnh, rồi quay đầu vung tay lên! Bốp!
Cái tát này giáng thẳng vào mặt bà cụ.
Mặt bà cụ Chúc lập tức sưng lên như một quả núi nhỏ, trên mặt hiện rõ dấu tay năm ngón.
Bà cụ sững sờ, bà không ngờ Tần Lâm lại dám đánh mình!
Bà cụ duỗi tay run run chỉ vào Tần Lâm.
“Họ Tần kia! Cậu dám đánh tôi?!”
Tần Lâm lạnh lùng nói: “Đánh bà còn nhẹ đấy! Bà đừng có mà cậy già lên mặt, nếu không phải niệm tình khi xưa, bà nghĩ bà còn có thể sống mà đứng đây chỉ tay chỉ chân với tôi chắc?!”
Lời nói của Tần Lâm khiến bà cụ tức giận không nói nên lời, cũng không dám lên tiếng.
Khí thế và hào quang của anh lập tức khiến bà cụ cảm thấy người đứng trước mình đây không phải là hậu bối, mà là một ngọn núi lớn, một ngọn núi không thể vượt qua được!
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Lâm, trong lòng bà cụ cảm thấy rất sợ hãi.
Từ lâu, bà luôn không thèm để Tần Lâm vào mắt, bà nghĩ Tần Lâm chẳng qua là dựa vào nhà họ Chúc bọn họ mới có được chỗ đứng.
Nếu chỉ dựa vào quan hệ xã giao của anh đã sớm bị ba gia tộc lớn kia giết chết rồi.
Nhưng giờ nghĩ lại, hình như không phải như vậy, Tần Lâm có được ngày hôm nay không có chút liên quan nào đến nhà họ Chúc, thậm chí nhà họ Chúc hình như còn hưởng sái hào quang của Tần Lâm?
Tần Lâm đi đến trước cửa, kéo mạnh một phát, cảnh cửa chống trộm chắc chắn đã bị Tần Lâm kéo long ra, hoàn toàn không dùng bất kì kĩ xảo nào mà chỉ kéo mạnh ra liền phá được khóa cửa.
Bà cụ đứng ở bên cạnh thấy vậy thì cực kì ngạc nhiên, tên này sao lại khỏe như vậy!
Cửa được mở ra, Chúc Linh Linh lập tức lao vào lòng Tần Lâm.
Cô như viên ngọc ấm áp mềm mại lao vào lòng anh, hương thơm phả vào mũi.
Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, Tần Lâm nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói.
“Mấy ngày nay em đã chịu khổ rồi”.
Chúc Linh Linh lắc đầu: “Em luôn bị nhốt trong phòng, không chịu khổ cực gì, anh không sao chứ?”
Tần Lâm lắc đầu: “Không sao, đi thôi, đi lấy lại đồ của em”.
Sắc mặt Chúc Linh Linh trầm trọng nói: “Anh Tiểu Lâm, đã có rất nhiều cổ đông ủng hộ Chúc Minh, e là không thể lấy lại được quyền sở hữu cổ phần của em nữa”.
Tần Lâm cười khinh bỉ: “Đồ thuộc về em thì sẽ mãi mãi thuộc về em, không lấy lại được quyền sở hữu cổ phần thì chúng ta sẽ phá hủy nó, thành lập công ty mới”.
Chúc Linh Linh hơi sững sờ, không hiểu ý của Tần Lâm lắm, nhưng vẫn gật đầu theo anh, quyết định cùng đi với Tần Lâm.
Bà cụ đứng yên chỗ cũ, sắc mặt vô cùng khó coi, mặc dù vừa nãy không ai thấy Tần Lâm tát bà cụ, nhưng bà cụ vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Bằng này tuổi rồi mà lại bị Tần Lâm tát, quả thật quá mất mặt.
“Chúc Linh Linh! Cháu định đi đâu! Cháu có còn là người họ Chúc chúng ta không hả, vậy mà định đi cùng cậu ta?!”
Chúc Linh Linh quy đầu lại, lạnh lùng nhìn bà cụ, sau đó từ từ quỳ xuống đất, cúi đầu lạy bà cụ ba cái.
Sau đó, đứng dậy bình tĩnh nói.
“Bà nội, từ nay về sau, cháu sẽ không về nhà họ Chúc nữa, cháu cũng không cần cổ phần hay tài sản nhà họ Chúc nữa, cháu ra đi với hai bàn tay trắng, sau này nhà họ Chúc không còn liên quan đến cháu nữa”.
Bà cụ trợn mắt nói: “Chúc Linh Linh! Cháu đừng có hối hận!”
-----------------------