Lúc này Bạch Triết lại tiếp tục kêu khổ, bởi vì hắn đã rơi vào tình trạng hoang mang cực độ, cứ tiếp tục chiến đấu như vậy sẽ không có kết quả gì, hơn nữa còn có thể sẽ thua rất khó coi.
Lúc này Bạch Triết đã bắt đầu có ý rút lui, dù sao ông ta cũng là một trong tứ đại hộ vệ của bang Thanh Long và cũng là cụ ông nhà họ Bạch, nếu như lúc này bị Tần Lâm đánh cho một trận tơi bời thì thật xấu hổ.
Ở tuổi của ông ta, thứ quan trọng nhất chính là mấy cọng lông trên người, hiện tại ông ta đã đạt được danh vọng và sức mạnh, nếu như để thua một đứa nhóc thì sau này ông ta sẽ trở thành trò cười cho toàn Hoa Hạ, điều này cũng sẽ làm cho người trong võ lâm chê cười.
"Thằng nhóc, mày rất mạnh, nhưng xem ra hôm nay tao sẽ không chịu thua đâu”.
Bạch Triết trở nên nghiêm nghị, đánh một đòn lui.
"Muốn nhận thua sao? Có vẻ không được đâu, ông đã đánh trọng thương sư phụ tôi, nếu tôi không cho ông một bài học thì người khác lại còn tưởng tôi sợ ông đấy? Sư phụ là người tôi kính trọng nhất, hôm nay chúng ta phải không chết không thôi!”
Tần Lâm chế nhạo.
"À đúng rồi, đây là do ông nói đấy nhé, phân thắng bại sống chết, tôi và nhà họ Bạch không đội trời chung!”
Tần Lâm hoàn toàn không thèm quan tâm đến Bạch Triết, tiếp tục tung ra đòn tấn công của mình, anh tung ra hàng loạt cú đấm khiến người ta kinh hãi, Bạch Triết bị đánh đến đái ra quần, vô cùng đau đớn, vết thương của sư phụ không thể chịu công cốc được.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tần Lâm nói đánh liền đánh, không hề hai lời, cho dù có là cụ ông của nhà họ Bạch hay một trong bốn tứ đại hộ vệ của bang Thanh Long thì cũng như nhau thôi.
Anh thậm chí còn không biết thân phận và lai lịch của Bạch Triết.
Đáng đánh!
Bạch Triết bị Tần Lâm đánh đến xanh mặt, toàn thân toàn là nắm đấm, lúc này tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì đây là một cảnh tượng này hết sức buồn cười, không ngờ cụ ông nhà họ Bạch lại bị đánh đến mức bị động như thế.
Hơn nữa, Tần Lâm còn tiếp tục đè ép, không hề nương tay, lúc này Bạch Triết vô cùng thống khổ, thậm chí còn muốn khóc lên.
“Dừng tay!”
Bạch Triết nhanh chóng lùi ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, vội vàng bảo Tần Lâm dừng lại.
"Sao thế, đánh không lại à? Tôi cũng không làm khó ông, nếu như ông chịu quỳ xuống lạy thì tôi có thể tha cho ông một mạng”.
Tần Lâm vẫn đứng nói ở đó.
"Trận chiến hôm nay kết thúc tại đây, hôm sau chúng ta sẽ đấu tiếp, nếu như cậu cứ ỷ mạnh hiếp yếu thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Nhưng tôi không nghĩ thanh niên như cậu lại không biết điều đúng không?”
Bạch Triết nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đánh không lại thì bảo đánh không lại, huênh hoang như vậy làm gì, nhà họ Bạch đúng là không biết xấu hổ”.
Tần Lâm bác nói với vẻ không mấy quan tâm.
"Vậy mày muốn thế nào? Thắng thì đã thắng rồi, còn muốn giết người hay sao? Đây là thủ đô dưới chân thiên tử, mày dám giết người sao?"
Bạch Thiếu Đình giận dữ mắng.
"Mau quỳ xuống!"
Bạch Triết thật muốn tát chết Bạch Thiếu Đình ngay lúc này, tên Tần Lâm này không dễ dây vào chút nào, hơn nữa hai bên đã giao chiến từ trước, vậy mà nó còn nói vậy ư? Não bị úng thủy rồi hay gì?
Bạch Thiếu Đình run lên bần bật, anh ta nhanh chóng quỳ xuống.
"Hắn nói tôi không dám giết người, vậy hôm nay e là tôi sẽ cho các người mở rộng tầm mắt. Này lão già, ông nói xem tôi nên giết ai đây? Ông cho rằng ai là kẻ vô dụng nhất?"
Tần Lâm mỉm cười, nhưng Bạch Thiếu Đình lúc này lại đang đổ mồ hôi hột.
"Hôm nay coi như nhà họ Bạch chịu thua, mong cậu bỏ qua cho, Tần Lâm, cậu thấy thế nào?"
Bạch Triết hít sâu một hơi.
"Vậy món nợ của sư phụ tôi thì tính sao đây? Tôi muốn một cánh tay của hắn!”
Ánh mắt Tần Lâm trở nên lạnh lùng.
“Chuyện này...”
Bạch Triết hít sâu một hơi, tên này thực sự quá mạnh!
“Bạch Phàm, mau ra tay”.
Bạch Triết nhẹ nhàng nói, lúc này toàn thân Bạch Thiếu Đình đang run lên, bất giác lui về phía sau.
Biểu cảm trong mắt Bạch Phàm cũng trở nên phức tạp.
"Không, không, chú ba, đừng mà..."