Chương 714: Bệnh của ai?
Văn thiếu gia vừa dứt lời, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ bông đùa.
Đây đúng là đang cố ý gây sự, xem ra Văn thiếu gia không hề cam tâm chút nào.
Rõ ràng anh ta vừa có tiền có quyền hơn, vậy tại sao Tô Văn Kỳ lại đi theo người khác chứ?
Chỉ là một bác sĩ cỏn con mà thôi, cũng dám tranh giành phụ nữ loại cậu ấm này hay sao?
Hơn nữa, một ngôi sao lớn như Tô Văn Kỳ không phải là kiểu ai cũng có thể chạm tay vào.
Mọi người nhìn Tần Lâm với vẻ chế giễu, sau đó lại nhìn sang chú chó.
Nếu Tần Lâm thật sự chữa bệnh cho chú chó này thì sẽ thành cái gì đây? Chẳng phải là bác sĩ thú y hay sao.
Nếu chuyện này truyền đến tai Thân Long Vân thì sẽ càng kịch tính hơn nữa, người đã trị bệnh cho tổng giám đốc Thân, hóa ra lại là một bác sĩ thú y, Thân Long Vân sẽ tức giận đến mức nào chứ?
Trên mặt Văn thiếu gia lộ ra vẻ đắc ý, anh ta đang đợi Tần Lâm ra tay.
Tô Văn Kỳ liền nhíu mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
“Văn thiếu gia, anh có ý gì, bạn tôi là bác sĩ, không phải bác sĩ thú y!”
Tô Văn Kỳ biết Văn thiếu gia đang cố tình gây khó dễ, nên trong lòng có chút tức giận.
Văn thiếu gia cười nhạt: “Văn Kỳ, có chuyện này em không biết rồi, nghe nói Đông y đều tinh thông mọi thứ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể chữa bệnh cho người cũng có thể chữa bệnh cho động vật, chắc người bạn này của em không phải là lang băm chứ?”
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Tần Lâm, muốn xem thử bộ dạng thẹn quá hóa giận của anh là như thế nào.
Tần Lâm nghe xong liền cười nhạt, trên mặt không hề có vẻ tức giận, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
“Chó của anh bị bệnh à?”
Văn thiếu gia gật đầu: “Đúng vậy, đến mùa động dục, ha ha ha...”
Nói xong, Tần Lâm liền ngồi xổm xuống, nắm lấy một bên móng rồi đặt lên tay, sau đó bắt đầu bắt mạch.
Nhìn thấy Tần Lâm thật sự bắt mạch cho chó, Văn thiếu gia liền bật cười.
“Anh Tần, anh có ý tốt quá rồi đó, ha ha ha... Anh đúng là thần y mà, nếu anh chữa khỏi bệnh cho chó của tôi, chắc chắn tôi sẽ tặng anh cờ thưởng, ha ha ha...”
Cách ăn nói kỳ quặc của Văn thiếu gia rõ ràng là đang chế nhạo Tần Lâm, nhưng anh lại không hề nhận ra.
Tô Văn Kỳ nhíu mày, có hơi tức giận, Văn thiếu gia này thực sự ức hiếp người quá đáng.
Vừa định ngăn cản Tần Lâm, đột nhiên anh ngẩng đầu lên nói.
“Chó của anh đi tiểu có màu vàng đúng không?”
Văn thiếu gia cười lớn: “Ha ha ha, hình như là vậy, tôi cũng không rõ lắm”.
Tần Lâm tiếp tục hỏi: “Nửa đêm sẽ cảm thấy bụng dưới đau”
Văn thiếu gia cười toác cả mang tai: “Cũng không biết có đau hay không, nó có nói được đâu chứ?!”
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy buồn cười, bác sĩ Đông y này thật vui tính, chữa bệnh cho chó sao? Nó có thể nói được không, nói rõ ràng được à?
Tần Lâm không hề kinh ngạc, tiếp tục hỏi.
“Buổi sáng thức dậy đánh răng sẽ nôn khan, hơn nữa hàm còn bị nhức phải không?”
Nói xong câu này, sắc mặt Văn thiếu gia đột nhiên đơ cứng lại, dần thu lại nụ cười, sau đó cau mày.
“Sao anh biết?”
Tần Lâm tiếp tục nói.
“Mỗi lần làm chuyện nam nữ, đều cảm thấy kiệt sức và toát mồ hôi đúng không”.
Sắc mặt Văn thiếu gia bỗng trở nên nghiêm trọng, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.
“Rốt cuộc anh đang nói gì!”
Tần Lâm có vẻ như xem mạch của chú chó, nhưng lại nói ra các triệu chứng của Văn thiếu gia!
Nước tiểu vàng, đau bụng dưới sau nửa đêm, nôn khan khi đánh răng vào buổi sáng, răng hàm đau nhức không chịu được, kiệt sức sau khi quan hệ nam nữ và ra mồ hôi nhiều.
Ban đầu Văn thiếu gia còn chưa có phản ứng, nhưng khi Tần Lâm nói đến răng hàm bị đau, anh ta liền nhận ra có điều gì đó.
Tại sao tên này lại có thể nói chuẩn như vậy được?
Rõ ràng Tần Lâm không hề bắt mạch, cũng chẳng đụng vào anh ta, nhưng lại có thể nói bệnh tình của anh ta một cách chính xác như vậy?
Tần Lâm mỉm cười: “Tôi đang nói về bệnh của chú chó”.
Lời của Tần Lâm nghe như đang chửi rủa, nhưng hiện tại anh đang khám bệnh cho chó, cho nên chẳng có gì sai cả.
Sắc mặt Văn thiếu gia bỗng sa sầm xuống: “Ý anh là, mấy triệu chứng anh nói vừa rồi là của nó sao?”
Tần Lâm mỉm cười: “Đương nhiên rồi, sao thế, anh cũng có bệnh à?”
Sắc mặt Văn thiếu gia tối sầm xuống, tuy không thừa nhận, nhưng từ biểu hiện vừa rồi, cộng thêm việc hỏi đáp cùng Tần Lâm, ai cũng có thể nhìn ra Văn thiếu gia cũng có những triệu chứng này.
Tất cả những triệu chứng mà Tần Lâm nói đều phù hợp với anh ta.
Lúc này Văn thiếu gia rất muốn nổi giận, nhưng cách Tần Lâm nói lại không hề có ý gì, nên anh ta chỉ có thể cắn răng nói.
“Họ Tần kia, bệnh của chó nhà tôi, anh nói xem phải chữa như thế nào?”
Tần Lâm điềm đạm nói.
“Cũng không phải vấn đề lớn, sống buông thả quá mức mà thôi, cần phải điều trị bằng thuốc bắc, nếu không, nhẹ thì sẽ dẫn đến suy thận, còn nặng thì mất đi khả năng sinh sản”.
Sắc mặt Văn thiếu gia bỗng thay đổi rõ rệt.
Anh ta thật sự có hơi sống buông thả quá mức, không ngờ lại có ảnh hưởng lớn đến vậy, lúc này anh ta mới bắt đầu hoảng sợ, vội vàng hỏi.
“Vậy tôi nên dùng thuốc gì đây?!”
Ngay khi thốt ra câu này, chính Văn thiếu gia cũng cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng là đang chữa bệnh cho chó, nhưng lại tự hỏi bản thân mình nên dùng gì...
Văn thiếu gia vội vàng đổi lời: “Ý của tôi là, chó nhà tôi nên dùng thuốc gì?”
Tần Lâm liền cười nhạt: “Cũng dễ thôi, để tôi nói ra phương thuốc, sau đó anh kêu người đi mua”.
Nói xong, Tần Lâm cũng tùy tiện liệt kể ra một ít nguyên liệu, sau đó Văn thiếu gia vội vàng nói với trợ lý bên cạnh.
“Còn không mau đi mua!”
Bên cạnh có một tiệm thuốc bắc, vài phút sau trợ lý quay lại với một đống bột thuốc bắc.
Tần Lâm liền nói: “Đem một cái bát cơm thừa đến đây”.
Nhân viên phục vụ đem bát cơm thừa đến rồi đưa cho anh.
Tần Lâm pha bột thuốc với nước theo tỷ lệ nhất định, trộn vào cơm thừa, sau đó đặt xuống trước mặt con chó.
“Ăn đi”.
Con chó bắt đầu ăn, cảm giác khẩu vị rất ngon.
Tần Lâm liền cười nhạt: “Ăn xong bát cơm này, nó sẽ khỏe hơn thôi”.
“Anh...”, sắc mặt Văn thiếu gia thay đổi rõ rệt!
Anh ta căn bản không hề quan tâm đến bệnh tình của con chó, bây giờ anh ta càng lo lắng về sức khỏe của mình hơn!
Mặc dù cho trợ lý đi mua nhưng anh ta lại không hề biết được tỉ lệ bột, đương nhiên liều lượng sẽ không giống với phương thuốc.
Rõ ràng là Tần Lâm cố ý, muốn làm cho Văn thiếu gia phải xấu hổ!
“Được rồi, dắt con chó này vào hậu trường để nó ăn đi”.
Văn thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, nháy mắt với vệ sĩ, ý bảo bọn họ đem con chó vào trong.
“Họ Tần kia, tôi nhớ kỹ anh rồi đấy!”
Nói xong, Văn thiếu gia quay lưng đi vào nhà vệ sinh.
Tô Văn Kỳ che miệng cười, nói nhỏ với Tần Lâm.
“Anh cũng xấu xa thật đấy, lại có thể làm cho Văn thiếu gia tức đến vậy, thật không dễ dàng chút nào”.
Tần Lâm mỉm cười: “Còn chưa xong đâu”.
Tô Văn Kỳ chau mày: “Sao cơ?”
Tần Lâm liền nói: “Bệnh của anh ta vẫn chưa khỏi, cô đoán xem, anh ta có giành thức ăn với chó không?”
Tô Văn Kỳ sững ra một lúc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không phải đấy chứ?”
...
Sau khi Văn thiếu gia vào nhà vệ sinh, anh ta vẫn luôn cảm thấy không cam tâm, bèn gọi điện thoại cho trợ lý.
“Dắt chó qua đây!”
Trợ lý lặng lẽ dắt chó vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy nửa bát cơm thừa trong tay trợ lý, Văn thiếu gia chợt cau mày.
“Đưa đây!”
Sấc mặt trợ lý chợt thay đổi: “Văn thiếu gia.... không lẽ anh muốn...”
Văn thiếu gia nhìn nửa bát thức ăn thừa của chó, cũng có chút do dự, anh ta đã đi khám rất nhiều nhưng vẫn không có cách nào chữa khỏi.
Cho dù có người kê thuốc cho anh ta, nhưng anh ta vẫn vừa dùng thuốc vừa sống buông thả, đương nhiên bệnh tình sẽ không hề thuyên giảm.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cơn đau quặn thắt ở dưới bụng, khiến Văn thiếu gia rất khó chịu, tần suất của cơn co giật càng lúc càng mạnh, thậm chí còn có cảm giác giống như sắp chết vậy.
Trước đây con chó này cũng gặp phải tình trạng này, nhưng sau khi nhìn thấy nó ăn hết nửa bát cơm thừa trộn với bột thuốc thì đã bắt đầu bay nhảy tung tăng, cho nên Văn thiếu gia đã có chút lung lay.
Cầm bát cơm trên tay, đang chần chừ thì lại có thêm một cơn đau nhói ở bụng dưới.
Văn thiếu gia ngay lập tức quỳ xuống sàn, đầu đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
“Văn thiếu gia! Văn thiếu gia không sao chứ!”
Văn thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói với trợ lý.
“Đi canh cửa! Đừng để người khác vào đây!”
-----------------------