Chương 192: Tôi sai rồi
Đông Hải này vốn dĩ là địa bàn của nhà họ Tề, một
thiếu gia ở vùng khác như anh ta mà cũng dám hống
hách, đây chẳng phải là muốn chết sao!
Chú Long không hề nề mặt anh ta, Tề thiếu gia đã
nói rồi, ông ta trực tiếp tiến lên đạp mạnh một phát
vào xương bánh chè của Kim Sơn Long.
Chú Long xuất thân là lính đánh thuê, người bình
thường hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta,
huống hồ gì là một Kim thiếu gia yếu ớt được nuông
chiều từ bé này.
Bị đạp vài cái, hai chân của Kim Sơn Long đã bị
gãy, nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tề thiếu gia, cầu xin anh tha
cho tồi đi......
Coi như Kim Sơn Long đã nhìn ra, tên Tề Hiền này
điên rồi, anh ta phát rồ rồi, không hề màng đến hậu
quả, ngay cả anh ta cũng dám đánh!
Chúc Linh Linh ngồi ð nơi xa cau mày lại, cô cũng
không ngỡ rằng lại có kết cục thế này.
Chẳng phải nhà họ Kim từng xử lý nhà họ Tề sao?
Sao tên Tề thiếu gia này lại chẳng hề có ý sợ anh
ta vậy chứ?
Kim Sơn Long bị đánh gãy chân, nằm co rúm trên
mặt đất, anh ta đã bị dọa sợ đến mức mặt trắng
bạch.
Tề Hiền vẫn không thấy hả giận, chỉ vào Kim Sơn
Long rồi nói.
“Gọi điện thoại cho bố anh ta, bảo ông ta qua đây
quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Kim Sơn Long sững sờ, thấy mừng rỡ trong lòng,
tên Tề Hiền này đúng là điên rồi, lại dám bảo anh ta
gọi điện cho Kim Quảng Chí, chẳng phải là muốn chết
saol
“Được, tôi gọi, bây giờ tôi sẽ gọi!”
Sau khi gọi điện xong, Kim Sơn Long cảm thấy rất
mất mặt, rõ ràng là muốn thể hiện một chút trước mặt
Chúc Linh Linh, kết quả lại bị người ta đánh gãy hai
chân.
Kim Sơn Long quay đầu lại chỉ về phía Tần Lâm rồi
nói.
"Tề thiếu gia, kẻ đánh gãy chân của anh ở bên
kial”
Anh ta bị đánh rồi, vậy thì tên họ Tần kia cũng
đừng mơ được yên thân!
Tề Hiền nhìn qua đó, lập tức thấy Tần Lâm, sắc
mặt liền thay đổi!
Gặp mặt kẻ thù anh ta cảm thấy máu sôi sùng
sục!
Mặc dù chuyện hôm đó anh bị đánh, Chúc Linh
Linh cũng có phần, nhưng bởi vì ông nội đã căn dặn
không được ra tay với nhà họ Chúc, nhà họ có người
đứng sau, vì thế anh ta đành phải nhẫn nhịn.
Nhưng tên họ Tần này không có hậu thuẫn gì cả,
đã tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm được anh!
“Chú Long! Bắt anh ta lại, tôi muốn giết chết anh
tai”
Chúc Linh Linh sợ hãi, vội kéo Tần Lâm.
“Anh Tiều Lâm! Mau chạy thôi!"
Bây giờ cô có người giúp đỡ, Tề Hiền chắc sẽ
không dám làm gì cô, nhưng Tần Lâm không quyền
không thể, nếu như bị anh ta bắt được, chắc chắn sẽ
khó thoát được cái chết!
Tuy nhiên sau khi Chúc Linh Linh đứng dậy, chú
Long đã lao đến, dù sao ông ta cũng xuất thân là lính
đánh thuê, tốc độ chắc chắn nhanh hơn cô.
Mặt Chúc Linh Linh biến sắc, vội chặn trước mặt
Tần Lâm.
“Làm gì vậy, ban ngày ban mặt, các người muốn
làm gì!”
Tề Hiền lạnh lùng nói.
“Chúc Long! Mặc kệ cô ta, đẩy cô ta ra, bắt tên
kia lại!”
Chúc Long gật đầu, mặc dù không thể làm tồn hại
đến người con gái này, nhưng không phải là không
thể chạm vào, nếu cô cản trờ, đầy ra cũng chẳng có
gì ghê gớm.
Tuy nhiên lúc chú Long định ra tay, Tần Lâm đội
nhiên nói.
“Đi tập tễnh, xem dáng vẻ của ông chắc là phần
đùi bị thương đúng không?”.
Nói xong, chú Long lập tức sững sỡ.
Tên này sao có thể nhìn phát là biết được chứ?
Quan trọng là Tần Lâm nói chuẩn khiến ông ta
khựng lại một lúc.
Dừng lại vài giây, Tần Lâm nói tiếp.
“Môi thâm, hầu sưng to, xem ra vết thương đã ảnh
hưởng đến chỗ hiểm của ông rồi".
“Theo như phán đoán của tôi, bây gið ông không
thể làm chuyện ấy nữa rồi đúng không?”
Mặt chú Long biến sắc, bộ dạng hung dữ.
Nhìn thấy biểu cảm ông ta biến đổi, Tần Lâm biết
rằng mình đã đoán đúng, anh cười nhạt một tiếng.
“Không nghiêm trọng, tôi có thể chữa trị”.
-----------------------