Chương 1134: Sự dứt khoát của Chúc Linh Linh
Chúc Dũng biết ông ta có ý nghĩa như thế nào với nhà họ Chúc, lần này ông ta đến tìm Chúc Linh Linh là mang trong mình một nhiệm vụ, nếu ông ta không thể đưa Chúc Linh Linh về thì nhà họ Chúc sẽ tuyên bố phá sản, bọn họ sẽ phải lăn lộn nơi đầu đường xó chợ mất.
Yêu cầu của Chúc Linh Linh đúng là có chút quá đáng, nhưng ông ta biết rõ rằng Chúc Linh Linh cũng bị chèn ép rất nhiều, hơn nữa ban đầu nhà họ Chúc coi thường Chúc Linh Linh, tước đoạt toàn bộ quyền lợi của cô ấy, từng bước đẩy Chúc Linh Linh xuống vực sâu, cuối cùng còn muốn dùng cơ thể của cô để đổi lấy lợi ích cho gia tộc, nếu không tuyệt vọng thì Chúc Linh Linh cũng sẽ không rời khỏi nhà họ Chúc.
Thật ra lúc này Chúc Linh Linh đưa ra yêu cầu gì cũng không thành vấn đề, vì nhà họ Chúc thực sự rất cần Chúc Linh Linh, hơn nữa chủ tịch Mạnh cũng nói rồi, sẽ cho nhà họ Chúc một con đường cuối cùng, bảo Chúc Linh Linh đến tìm ông ta, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ rồi, nếu Chúc Linh Linh không trở về nhà họ Chúc thì bọn họ sẽ thật sự sụp đổ.
Bao nhiêu năm qua Chúc Minh, Chúc Dũng, Chúc Tam Đao hay Chúc Nhị Bạch đều chưa từng chịu khổ, họ toàn ăn sung mặc sướng, nếu nhà họ Chúc thật sự sa sút vào bước đường cùng thì sau này bọn họ sẽ phải sống cuộc sống của người bình thường, thậm chí còn không bằng người bình thường nữa vì còn phải gánh một khoản nợ trên lưng, đây chính là kết cục của nhà họ Chúc.
Sướng quen rồi nghèo không chịu được.
Bọn họ muốn sống một cuộc sống đạm bạc bình thường cũng không được nữa rồi, cả đời bọn họ thậm chí là cả đời sau vẫn phải thay bố mẹ trả nợ, đây đúng là vực sâu vạn trượng của nhà họ Chúc, muôn đời cũng không ngóc đầu lên nổi.
Nếu bước nhầm một bước thì sẽ về tay trắng, bây giờ phép màu duy nhất của bọn họ chính là Chúc Linh Linh.
Chúc Dũng đang trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, nếu nói những lời này cho bác Hai và bố nghe thì e rằng bọn họ sẽ nổi trận lôi đình mất.
"Linh Linh, con nể mặt bố đi, nhượng bộ một chút có được không, bố bảo bọn họ xin lỗi con, đến lúc đó mọi người bắt tay làm hòa, lúc đó con sẽ nắm toàn bộ quyền hành trong nhà họ Chúc, vậy là tốt quá rồi đúng không?"
Chúc Dũng cười nói.
"Không được!"
Chúc Linh Linh chắc như đinh đóng cột.
"Chắc chắn là do tên Tần Lâm đó, nếu không phải cậu ta thì con sẽ không bướng bỉnh như vậy, cậu ta cho con bùa mê thuốc lú gì vậy, Linh Linh, con đã không phải là Linh Linh của ngày xưa nữa rồi".
Vương Vân than thở.
"Bảo người lớn quỳ xuống xin lỗi con thì còn gì là phép tắc nữa hả? Con về nhà ngay cho mẹ, con là con gái của mẹ, đừng để cho tên Tần Lâm kia khống chế con, bây giờ con bị điên rồi, ruột thịt cũng không nhận ra, trong mắt con bây giờ chỉ có anh Tiểu Lâm anh Tiểu Lâm, con vứt người mẹ của con đi đâu rồi hả?"
Vương Vân ba máu sáu cơn trút hết cơn giận lên người Tần Lâm, chắc chắn tên nhóc Tần Lâm muốn làm khó bọn họ nên mới bảo Chúc Linh Linh làm việc này, nếu như là ngày xưa thì chỉ cần nói mấy câu dễ nghe là Chúc Linh Linh đã theo về nhà rồi.
"Bố mẹ, hai người không cần khuyên con, đây cũng không phải là ý của anh Tiểu Lâm, là con đã quá tuyệt vọng rồi, nhà họ Chúc đối xử với con như thế nào bố mẹ còn rõ hơn cả con, con đã trả hết tất cả ân tình của người nhà họ Chúc rồi, con kiếm nhiều tiền cho nhà họ Chúc như vậy, tốn công tốn sức xây dựng công ty xong, đến cuối cùng nhận được cái gì? Bọn họ hất cẳng con, đuổi con đi, vậy mà còn nói con không nhận ruột thịt sao?"
Chúc Linh Linh càng nói càng kích động, nếu không bị tổn thương quá nặng nề thì ai lại muốn giằng co với người nhà mình chứ?
"Lúc con còn ở nhà họ Chúc bọn họ đã sỉ nhục con rất nhiều, con đã cạn tình cạn nghĩa với nhà họ Chúc rồi, con không thẹn với lòng điều gì cả, hai người là bố mẹ của con, đương nhiên con phải có hiếu với hai người, nhưng còn bọn họ, cho dù là ông nội bà nội, ai ai cũng đối xử lạnh nhạt với con, con đã hết lòng tin từ lâu rồi, nhà họ Chúc muốn con quay về, trừ khi tất cả mọi người quỳ xuống xin lỗi con, đây là cách cuối cùng, hai người không cần khuyên con, chỉ cần bọn họ vẫn còn muốn nhà họ Chúc vực dậy, còn muốn nhà họ Chúc phát triển rực rỡ một lần nữa thì ngoài cách này ra, Chúc Linh Linh con sẽ không bao giờ trở về nhà họ Chúc".
"Mẹ, mẹ đừng trách anh Tiểu Lâm, chuyện này không liên quan đến anh Tiểu Lâm, anh ấy chỉ là người ngoài, nếu không vì con thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở nhà họ Chúc cả, đây là điều kiện của con, hơn nữa con phải nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Chúc, có quyền quyết định tuyệt đối, bọn họ làm được điều này thì con mới trở về nhà họ Chúc, nếu không thì con sẽ chờ đến ngày nhà họ Chúc sụp đổ, dù gì có anh Tiểu Lâm con cũng không sợ chết đói, còn nhà họ Chúc cũng phải có mấy chục miệng ăn, bọn họ sẽ khó lòng vượt qua cửa ải này đấy, hoặc có thể là cả đời này".
Lời nói của Chúc Linh Linh vô cùng lạnh lùng, vì cô không còn chút lưu luyến gì với nhà họ Chúc nữa, bây giờ tất cả những gì cô làm đều là vì bản thân mình.
Tục ngữ có câu rất hay, người không vì mình trời tru đất diệt, trước đây cô một lòng một dạ vì nhà họ Chúc, cho nên mới bị bọn họ đuổi ra khỏi cửa, vì quá lương thiện nên mới bị người ta đánh đuổi.
Trên thương trường cho dù có là anh em cũng không được thương xót, chỉ có nắm quyền hành trong tay mới có thể hô mưa gọi gió, không cần phải nể mặt ai cả.
Anh Tiểu Lâm đã nói rất nhiều với cô, cô cũng hiểu những đạo lý trong đó nên nếu nhà họ Chúc muốn cô trở lại thì phải củng cố lại sức mạnh của mình mới được.
"Linh Linh, yêu cầu của con thực sự khó quá, ông nội con chắc chắn sẽ không đồng ý, hai điều kiện này chắc chắn sẽ không thực hiện được".
Khuôn mặt Chúc Dũng đau khổ, ông ta vốn muốn đến thuyết phục, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy bây giờ trở về không bị đánh là may lắm rồi, điều kiện của Chúc Linh Linh chắc chắn sẽ khiến người nhà họ Chúc phát điên mất.
Bắt bọn họ quỳ xuống xin tha thứ sao?
Yêu cầu của Chúc Linh Linh thật ra không quá đáng, vì lúc trước nhà họ Chúc đã làm tổn thương cô quá nặng nề, bây giờ cô chỉ muốn đòi lại mà thôi, nhưng người nhà họ Chúc đặc biệt là bố ông ta và bác Hai có thật sự cam chịu cúi đầu hay không?
Chúc Dũng cảm thấy chuyện này đúng là khó như lên trời vậy.
"Con nhóc này, con làm mẹ tức chết rồi đây này, cửa này của nhà họ Chúc con không qua được rồi, lần này nhà họ Chúc sẽ không chịu đâu, mẹ khuyên con đừng vui sớm, haiz, xem ra lần này nhà họ Chúc hết cách cứu rồi".
Vương Vân trầm giọng nói.
"Có thành hay không thì phải xem ý kiến của nhà họ Chúc, dù gì con cũng nói điều kiện ra rồi, bọn họ có thể làm hay không thì tùy".
Chúc Linh Linh nhún vai, vẻ mặt lạnh lùng nói, anh Tiểu Lâm nói đúng, mấy người này đúng là thân lừa ưa nặng, nể mặt bọn họ quá thì bọn họ nghĩ mình dễ bắt nạt.
Cho nên lần này cô phải dạy dỗ cho bọn họ một bài học nhớ đời, để bọn họ có thể nhìn ra được sự thật.
"Bố mẹ, để con dẫn hai người đi ăn cơm, chuyện của nhà họ Chúc kệ bọn họ, chúng ta vẫn phải ăn cơm chứ".
Chúc Linh Linh nói.
"Ăn uống gì nữa, làm gì có tâm trạng mà ăn cơm, bố con phải về nhà báo cáo lại, còn ông nội con và ông Hai nghĩ thế nào thì tùy bọn họ, dù gì bố nghĩ bọn họ sẽ không chịu cúi đầu đâu, con cứ chuẩn bị tinh thần đi".
Chúc Dũng buồn bã nói.
"Người phải chuẩn bị tâm lý bị phá sản là bọn họ mới đúng".
Chúc Linh Linh mỉm cười nói lại.
"Được rồi, con cứ ở đây mà đợi, mẹ và bố con về đây, nhà họ Chúc còn đang chờ con đấy".
Vương Vân thở dài, yêu cầu của Chúc Linh Linh với nhà họ Chúc quá nghiệt ngã, nhưng nếu Chúc Linh Linh không nói những lời cay đắng như vậy thì khi trở về nhà họ Chúc chắc chắn sẽ bị yếu thế, bây giờ cô muốn dành quyền chủ động, năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Chúc, được đấy! Nếu chuyện này thành công thì người nhà họ Chúc sẽ phải nể trọng cô rồi.
Vương Vân không biết nên vui hay nên buồn, bây giờ bà ta hận không thể bắt tất cả mọi người nhà họ Chúc quỳ xuống trước mặt Chúc Linh Linh.
-----------------------